“Mọi người đừng hiểu lầm, dù sao nơi này cũng có rất nhiều yếu thủ, lúc chúng ta giảng dạy, lỡ như có yêu thủ đánh lên, vậy chẳng phải chết một cách oan uống sao. trận pháp này là dùng để bảo vệ mọi người có thể yên tâm mà nghe giảng dạy thôi."
Hàn Vô Song giải thích với vẻ mặt chân
thành.
“Nếu như mọi người lo lắng Hàn Vô Song tôi sẽ đặt bẫy hại mọi người, có thể rời khỏi trận pháp này, Hàn Vô Song tôi chắc chắn sẽ không oán giận một lời này."
“Cậu Vô Song không cần phải như vậy, chúng tôi tin tưởng cậu."“Trên đời này ai cũng có thể hại người, chỉ
có cậu Vô Song sẽ không làm vậy đâu "Cậu Vô Song, xin lỗi cậu, là tôi nghĩ nhiều
rồi." Ngay cả Võ Giả nói chuyện trước đó cũng cảm thấy xấu hổ mà xin lỗi.
"Không sao, vậy bây giờ chúng ta đâu
thôi."
Nụ cười của Hàn Vô Song như một cơn gió xuân, anh ta đi lên bục giảng, chỉ là trong khoảnh khắc người khác không chú ý, trong con mất lại lóe lên một tia vui mừng.
“Cậu đoán xem, có phải anh ta tùy tiện chuẩn bị trận pháp, sau đó đúng lúc mà dùng luôn không" Tân Trạm lạnh lùng cười lên nói.
Dòng nước thánh tình cờ khô cạn, tình cờ nghĩ đến việc giảng dạy, lại tình cờ đem theo dụng cụ để bày trí trận pháp."Kẻ ngốc cũng biết đó là điều không thể "
Diệp Thành hạm hừ "Đáng tiếc, đám người này đều là kẻ ngốc.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Tôi cảm thấy trận pháp kia vừa được mở, linh khí trong cơ thể của tôi trở nên yếu đi rồi, tuy rằng không nhiều lắm." Diệp Thành lo làng nói.
“Trận pháp này có vấn đề, Hàn Vô Song càng có vấn đề, chúng ta đợi thêm chút này, xem anh ta đang muốn làm gì." Ảnh mất của Tân Trạm chuyển động.
Bên trên bục cao, Hàn Vô Song nói một cách dõng dạc, những thứ được mô tả đều là một số chiêu thức thường thấy trong giới Võ Đạo, bên dưới bục, có người vô cùng chăm chú lắng nghe, cũng có một số người khẽ cau mày lai.Hàn Vô Song như không hề nhìn thấy vẫn
cứ nói không ngừng nghỉ, mãi cho đến như ảnh mắt liếc qua bên cạnh, nhìn thấy một ông già của nhà họ Hàn gật đầu
Tân Trạm để ý đến một cảnh tượng này, sau đó anh phát hiện, sương mù trắng xóa của trận pháp càng trở nên dày đặc hơn.
Ngón tay anh đánh ra một dòng linh khí khó có thể thấy được, rất nhanh đã xuyên qua trận pháp đang bao vây lại, đi ra bên ngoài.
Thần thức của Tân Trạm thoát ra khỏi thân thể nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài, anh lập tức hít một hơi lạnh.
Lúc này, ở bên ngoài trận pháp đang bao vậy mọi người, lại xuất hiện rất nhiều Võ Giả
của nhà họ Hàn
Một số người trong đó có tu vi đạt đến HóaCảnh.
Mà điều càng khiến cho Tân Trạm cảm thấy kinh ngạc, chính là dòng nước thánh đã khôi can đó.
Lúc này ở trong vị trí nguồn nước tràn ngập linh khí, hoàn toàn bị hơi thở nồng đậm che lại
Mà linh khí này không ngừng xuyên qua trận pháp mà chảy vào trong dòng nước thánh.
"Cái tên này, đang muốn dùng linh khí của chúng ta, để kích hoạt dòng nước thánh" Sau khi Diệp Thành biết được, cũng vô cùng ngạc
nhiên.
“Nhưng mà linh khí mà trận pháp này cướp lấy không nhiều, hắn là không đủ để đạt tới kích thước của dòng nước thành đầu"
“Hàn Vô Song hẳn là sẽ có hành động gì
đó."Tan Tram cũng gât dau.
Hiền nhiên, Hàn Vô Sang ở trên bục rất nhanh đã mở miệng nói:
"Mọi người, những nội dung khi nãy, có thể không gây hứng thú cho một số Võ Giả" Hàn Vô Song ở trên bục chuyển để câu chuyện.
Tiếp theo đây, tôi muốn truyền dạy một số điều thực dụng Ví dụ như, công pháp cơ bản của nhà họ Hàn tôi."
Anh ta vừa nói xong lời này, ngay lập tức tất cả mọi người ở nơi đó đều không thể tin được mà lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Cậu Vô Song, công pháp của gia tộc chính là bí mật không thể truyền ra ngoài, cậu không thể xem nhẹ việc này được.” Một Võ Giả nhà họ Hàn dường như rất bất ngờ mà khuyên nhủ
Mọi người cũng gật đầu."Không cần." Hàn Vô Song lắc đầu nói:
"Nguyên nhân cho việc giới Võ Đạo ngày càng suy yếu, chính là bởi vì mỗi một dòng họ của Võ Giả đều quý cái ao nhà của mình. Hàn Võ Song tôi sẵn lòng mở ra tiền lệ này.
Hàn Vô Song đứng lên nói, ánh mắt sáng rực, dường như đã đưa ra quyết định.
Lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng biết ơn, có ấn tượng cực kỳ tốt đối với Hàn Vô Song.
“Mọi người, sau đây hãy nghe cho kỹ, đây chính là tinh hoa của công pháp nhà họ Hàn
Ngay sau đó Hàn Vô Song liên giảng dạy
một bộ công pháp
“Ngày hôm nay là cơ hội hiếm có, mọi người có thể tu luyện thử, nếu như có điều gì không hiểu, có thể hỏi tôi hoặc những người đi trước của nhà họ Hàn
Những Võ Giả có mặt ở nơi đó gật đầu, hào hứng mà đi tu luyện thứ
Hàn Vô Song văn giữ nụ cười ở trên mặt như cũ, sâu trong ảnh mặt lại lỏe lên một tia
vui mừng
Tân Trạm dùng Thiên Minh Nhãn
Anh lập tức nhìn thấy, ở trên đỉnh đầu của những Võ Giả này, từng luồng khi màu trắng dày đặc bay ra, dần dần tụ lại ở trong trận pháp.
Luồng khi này không phải là linh khí, mà là
hơi thở của sự sống.
Đây đâu phải là công pháp nào đó của nhà họ Hàn, hoàn toàn là một loại tà thuật rút mỏn
sự sống của con người.
"Con mẹ nó, tên Hàn Vô Song này cũng quáđộc ác rồi. Tôi biết người anh ta không phải là loại người tốt gì mà." Sau khi Diệp Thành biết được liên mang nhiếc hàn lên.
"Làm sao đây? Chúng ta cần vạch mặt anh ta không?"
"Vạch mặt anh ta? Cậu nói xem những người này tin anh hay là tin anh ta đây." Tân Trạm lạnh lùng cười nói.
ở trong mắt bọn họ, Hàn Vô Song chính là người tốt duy nhất ở trên đời này.
“Vậy thì làm sao bây giờ?" Diệp Thành cũng
hiểu rõ
“Không được, chúng ta chạy ra ngoài đi
“Bên ngoài có ba người Hóa Cảnh, trong đây cũng có hai người, làm sao chạy ra?" Tần
Tram noi."Chết tiệt, tên Hàn Vô Song này muốn giết chết hết cả lũ a." Diệp Thành tức giận nói:
"Tôi lại có một cách này, nhưng mà cần câu giúp tôi kéo dài thời gian một chút. Nếu như thành công, chúng ta đều có được lợi ích lớn." Tân Trạm nói.
"Cậu có được không đó?" Diệp Thành nửa
tin nửa ngờ.
“Có được hay không, phải xem cậu có thể
kéo dài được bao lâu.
Tần Trạm không để ý Diệp Thành nữa, mà cúi đầu xuống, bàn tay ấn xuống mặt đất, bắt đầu phóng ra linh khí.
“Hai người anh em, sao lại không tu luyện công pháp, có phải đã gặp phải vấn đề gì rồi
không.
Qua một lúc sau, một ông lão nhà họ Hànđi qua đó, tươi cười hỏi.
Thế nhưng ở trong ánh mắt lại lóe lên một tia sáng mang theo sự đề phòng và nghi ngờ.
không hề nghi ngờ gì rằng nếu như xảy ra chuyện gì ông ta chắc chắn dễ ra tay
Dù sao thì tất cả mọi người đều đang luyện công, chỉ có hai người này lên là lén lút, trông đáng ngờ nhất
“Ha ha, vừa nãy cậu Vô Song nói hay quá, bỗng chốc nghe đến mê mẩn luôn. Bây giờ tôi
liên luyện ngay"
Diệp Thành cảm nhận được tu vi Hóa Cảnh nhị phẩm của ông lão, nuốt một ngụm nước miếng, cười gượng một tiếng.
“Người bạn này của cậu thì sao?"
Ông lão chỉ vào Tân Trạm.Diệp Thành nhìn bộ dáng đang cúi đầu của Tầm Trạm, rất muốn nói không hề quen biết anh
Nhưng mà vẫn gương cười nói: "Cậu ấy cảm thấy không khỏe, hẳn là đang nghỉ ngơi một chút nhi
"Ô? Vừa đúng lúc tôi là thấy luyện dược, không biết cậu ta cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?" Ông lão nghi ngờ hỏi.
“Bệnh này ông không khám được đầu." Diệp Thành sở sở cam, giải thích một cách qua loa.
"Vậy thì kỳ lạ rồi, sao cậu lại biết tôi không khám được?" Ông lão ngày càng cảm thấy nghị ngờ "Cậu ta đã mắc phải bệnh gì."
"Bệnh mà anh ấy mắc phải, là..... "Ông con mẹ nó có bệnh à”. “ Diệp Thành nói.
“Cậu chơi tôi!" Ông lão phản ứng lại, tức giận đến tìm ngườiLúc này Diệp Thành nhảy lên, và lên ngực ông lão một cái, trực tiếp đánh bay đối phương.
"Tên này có vấn đề, cùng nhau lên
Ông lão bò dậy, vô cùng tức giận mà chỉ vào Diệp Thành.
Ngay lập tức, tất cả Võ Giả của nhà họ Hàn đều lao tới.
Lúc này, tất cả mọi người ở nơi đó dường như đã rơi vào trạng thái điên cuồng nào đó, ảnh mặt của mỗi người đều dại ra, miệng lẩm bầm những câu nói, đều nhằm mất làm ngơ đối với cuộc đánh nhau ở bên cạnh.
Diệp Thành lớn tiếng la hét, không ngừng lao vào những đối thủ của mình, bóng dáng thay đổi một cách linh hoạt, luôn đánh lên thành công.
“Tên này quá lợi hại rồi, gọi nhị trưởng lãoden."
Một ông lão hét lớn.
"Chuyện gì đang xảy ra?” Sương mù màu trăng chuyển động, một ông lão tóc trắng đi vào từ bên ngoài trận pháp.
Tu vi của ông ta không thấp, cấp độ Hóa Cảnh nhị phẩm.
"Nhị trưởng lão, có một tên cứng đầu" Ông lào chỉ vào Diệp Thành.
“Hừ, chỉ là Hóa Cảnh nhất phẩm mà thôi, tự tìm chỗ chết
Ông lão cười một cách lạnh lùng, bóng
người đột nhiên bay qua.