Tần Trạm nhìn bộ dáng của Tô Vũ này, trong lòng anh không có nửa phần đồng cảm.

Thấy Tần Trạm chậm chạp không có phản ứng gì, Tô Vũ bỗng nhiên sợ hãi.

Anh khó khăn nói: “Cậu có thể tha cho tôi một mạng được không? Tôi hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu bỏ qua cho tôi có được không.”

“Buông tha cho anh?” Tần Trạm cười ha ha: “Tôi buông tha cho anh, ai buông tha cho Tô Uyên? Ai buông tha Ngu mỹ nhân? Họ đã làm gì sai? Tô Vũ, lúc anh lăng nhục người khác, đã từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?”

Tô Vũ gian khó khăn nói: “Tôi biết tôi sai,cầu xin anh thả tôi ra đi.”

“Tần Trạm! Cậu giết tôi và tha cho con trai tôi đi!” Lúc này Tô Tề Hải bỗng nhiên giận dữ rống lên.

Tần Trạm nhìn ông ta một cái, nói: “Yên tâm, người tiếp theo giết chính là ông, nhà họ Tô một người cũng đừng mơ sống tốt.”

Nói xong, Tần Trạm nắm kim quang trong tay, hung hăng đánh vào đầu Tôi Vũ!

Một cú đấm, hai cú đấm, ba cú đấm.

Không biết đập bao nhiêu lần, đầu Tô Vũ hoàn toàn vỡ vụn, hóa thành một bãi máu.

Anh ta ngã xuống đất và không bao giờ có thể đứng dậy một lần nữa.

Tất cả sinh mạng khí lực trong nháy mắt đều tan tành sạch sẽ, Tô Vũ vừa mới bước vào Đại võ tông, còn chưa kịp thi triển quyền cước, cứ như mà vậy chết.

“Tô Vũ!” Tô Tề Hải thống khổ rồng to, ông ta quỳ trên mặt đất, nước mắt liên tục tuôn rơi.

Bất luận bình thường ông đối với Tô Vũ nghiêm khắc cỡ nào, nhưng giờ phút này tất cả đều hóa thành nước mắt thống khổ.

Đây dù sao cũng là con của ông ta.

“Tô Vũ, đều tại ba!” Tô Tề Hải ôm thi thể Tô Vũ, nước mắt như sông vỡ đê.

Nhưng những người như họ không xứng đáng với sự cảm thông, và tất cả mọi tội lỗi đều phải trả giá xứng đáng.

Đúng lúc này, trong thi thể Tô Vũ bỗng nhiên lao ra một đạo bóng đen!

Bóng đen chạy trốn với tốc độ cực nhanh!

“Còn muốn chạy không?” Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, anh ta giơ lòng bàn tay lên, thi triển thuật pháp đuổi theo “Bốp!” Bàn tay to lớn này trong nháy mắt cầm lấy luồng hắc ảnh, mạnh mẽ bắt anh ta trở lại.

“Đây chính là tên giấu trong cơ thể Tô Vũ?” Tần Trạm nắm lấy linh hồn này cười lạnh nói.

Linh hồn hoảng sợ nói: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà!”

“Như thế nào, anh cũng biết sợ hãi?” Tần Trạm cười lạnh nói: “Cho tôi một lý do không giết anh đi.”

Linh hồn hoảng sợ nói: “Tôi tôi có thể giúp anh! nhà họ Tô từ trên xuống dưới hiện tại đều bị tôi khống chế, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người của nhà họ Tô sẽ nghe theo mệnh lệnh của người khác!”

“Ồ?” Tần Trạm nhíu mày: “Ừm, lý do này cũng rất thuyết phục đấy.”

Vì thế, trong lòng bàn tay Tần Trạm phát ra một cỗ kim quang, trong phút chốc bao trùm phần linh hồn này.

Phần linh hồn này giống như bị lò nướng bao bọc, đau đớn khắp toàn thân.

“A” anh ta đã bị tra tấn đến nỗi đau đớn và không ngừng cầu xin.

Nhưng Tần Trạm không để ý tới, anh dùng kim quang bao bọc lấy phần hắc ảnh này, trực tiếp nhốt anh ta vào trong không gian thần khí.

“Biểu hiện cho thật tốt, có lẽ tôi có thể cân nhắc buông tha cho anh.” Tần Trạm cười lạnh nói.

“Tần Trạm, Tô Vũ đã chết rồi, cậu còn muốn ra tay với nhà họ Tô sao?” Tô Tề Hải cắn răng, vẻ mặt bi phẫn nói.

Tần Trạm nhìn Tô Tề Hải, thản nhiên nói: “Tôi nói rồi, đây chỉ mới là khởi đầu. Cho ông một cơ hội, về nói cho ông cụ Tô, nếu ông ta chủ động nhường ngôi, tôi có thể bảo đảm ông ta không chết”

“Cậu!” Tô Tề Hải chỉ vào Tần Trạm, nhưng sau khi ông ta nghênh đón ánh mắt Tần Trạm, lại tự cảm thấy sợ mà rụt tay trở về.

Tô Tề Hải làm sao không nghĩ cho rõ, Tần Trạm này rõ ràng là một con kiến hôi không đáng kể, làm sao có thể trong lúc bất tri bất giác, đủ trưởng thành để chống lại sự tồn tại của nhà họ Tô chứ?

“Cút đi.” Tần Trạm lạnh lùng nói.

Tô Tề Hải chỉ vào thi thể trên mặt đất, nói: “Cậu có thể để tôi mang đi không?”

“Không thể.” Tần Trạm không nói hai lời, trực tiếp bắt lấp thi thể Tô Vũ biến thành bùn thịt.

“Cậu!” Tô Tề Hải trợn mắt, nhưng không thể làm gì được.

“Nói thêm một câu nữa, tôi sẽ lập tức giết ông”Tần Trạm lạnh lùng nói.

Tô Tề Hải hít sâu một hơi, sau đó quay đầu bỏ đi.

Sau khi ông ta đi không bao lâu, xung quanh nhất thời truyền ra hưng phấn hô to như sấm sét Những người vây xem chạy về phía Tần Trạm, bọn họ đồng loạt quỳ gối trước mặt Tần Trạm, cung kính nói: “Anh Tần Trạm thiên hạ vô địch! Tôi chờ đợi để nhớ ân này mãi mãi, không thể nào quên!”

Tần Trạm nhìn những người này, chậm rãi mở miệng nói: “Được, ngày sau có lẽ tôi cần các anh hỗ trợ, hy vọng các anh đến lúc đó sẽ không từ chối”

“Nhất định, nhất định rồi!”

“Chúc mừng Anh Tần Trạm.” Chúc Diêu đi tới nói: “Bây giờ chỉ sợ không ai có thể tranh phong với Anh Tần Trạm.”

Tần Trạm cười nói: “Nếu có, Cô Chúc Diêu nhất định là một trong số đó.

Chúc Diêu cười khẽ, không tiếp lời giải thích. “Được rồi, đi thôi.” Tần Trạm khoát tay.

Sau khi anh đi được hai bước, bỗng nhiên lại dừng bước, xoay người nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Chuyện giữa tôi cùng nhà họ Tô vĩnh viễn không thể giải thích được, ai tiếp cận nhà họ Tô, kẻ đó chính là kẻ thù của tôi.”

Mọi người nhao nhao chắp tay, nói: “Xin Anh Tần Trạm yên tâm!” Tin tức Tần Trạm giết Tô Vũ, trong thời gian nửa ngày liền tràn lan toàn bộ Võ Đạo Giới!

Mà ngày đó trên võ đạo diễn đàn liền sắp xếp lại thứ hạng, Tần Trạm đột nhiên leo lên vị trí đầu tiên.

Vị trí còn lại không có biến hóa, thứ hai là Đằng Ngạo, thứ ba là Chúc Diêu, Hàn Cửu Thiên được xếp hạng thứ tư.

Lúc này,ở nhà họ Tô.

Ông cụ Tô cùng Tiêu Dĩnh Thiến ngồi trong sảnh Nhà họ Tô, đang chờ tin tức.

Lúc này, Tô Tề Hải từ ngoài cửa lảo đảo đi vào.

“Vậy Tần Trạm đâu?” Sau khi nhìn thấy Tô Tề Hải, Tiêu Dĩnh Thiến vội vàng đứng dậy, vẻ mặt chờ mong.

Ông cụ Tô cũng thản nhiên nói: “Tất cả đều đã kết thúc rồi chứ? Tề Hải, tối nay ba sẽ mở yến tiệc ở nhà họ Tô, cho Tô Vũ đón gió tẩy trần, chúc mừng việc này”

Tô Tề Hải ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn ông cụ Tô.

“Ông ngẩn người cái gì vậy? Tô Vũ đâu? Đến Âm Minh Tông chưa?” Tiêu Dĩnh Thiến có chút sốt ruột nói.

Lúc này, Tô Tề Hải hung hăng tát vào mặt Tiêu Dĩnh Thiến, tiếng giận dữ gào thét nói: “Đều tại các người, đều tại các người cả!”

“Tề Hải, con điên rồi sao?” ông cụ Tô vẻ mặt không vui nói.

Tô Tề Hải từ trước đến nay ủy khúc cầu toàn, hôm nay lại giận dữ nhìn ông cụ Tô, liều mạng quát: “Ông coi Tô Vũ là cháu trai của ông sao? Trong mắt ông, không phải tất cả mọi người chỉ có thể lợi dụng để sử dụng, ông nói xem!”

Ông cụ Tô dậm gậy, ông ta giận dữ nói: “Dám nói với ba những lời hồ đồ như vậy, con điên rồi phải không?”

Tô Tề Hải cười khổ,ông ta “phỉ nhổ”

một tiếng rồi ngồi trên mặt đất, mở miệng thì thào nói: “Tô Vũ chết rôi, nhà họ Tô cũng xong đời rồi.

“Ông nói cái gì?!” Tiêu Dĩnh Thiến bước nhanh tới: “Ông đang đùa giỡn có phải không?”

Tô Tề Hải không để ý tới Tiêu Dĩnh Thiến nữa, ông ta đứng dậy nhìn về phía ông cụ Tô, nói: “Tần Trạm bảo tôi nói với ông một câu, nếu như ông không muốn chết, thì tự mình nhường ngôi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play