Không biết sau bao lâu, phía dưới long cung bỗng nổi lên từng đợt sóng lớn, một đợt này đến đợt khác, một luồng năng lượng từ lòng đất phun lên.

Sào Ngão bỗng đứng lên, anh ta nhìn chằm chằm ra biển, ánh mắt vô cùng lo lắng.

“Bùm!”

Đúng lúc này trên mặt biển nổi lên sóng lớn!

Sau đó nhìn thấy một dáng người xinh đẹp bay từ trong nước biển ra, mà sau cô ấy là một con cá sấu hài cốt.

Tay Tô Uyên không ngừng phát ra ánh sáng, từng đường từng đường đánh lên người cá sấu hài cốt, nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là dường như những đòn tấn công của Tô Uyên đều vô hiệu, ngược lại có khi còn chọc tức cá sấu hài cốt.

“Rầm!”

Bàn tay của cá sấu hài cốt bay tới với tốc độ cực nhanh, cả người Tô Uyên bị đánh trực tiếp bay ra ngoài.

Lúc này, miệng cô ấy đã phun máu, cả người đầy vết thương.

“Xoẹt!”

Lúc này trên tay Tô Uyên xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh ngọc, trường kiếm nhẹ nhàng vung lên, trên mặt biển nhất thời bùng nổ vô số luồng sáng.

Những luồng sáng này sắc bén lao từ trên cao xuống đánh lên da thịt của cá sấu.

Sào Ngõa đứng bên nhìn thì vô cùng khiếp sợ, không giống với những cự thú khác, cá sấu hài cốt này không chỉ có lớp da chắc chắn mà đồng thời còn mạnh mẽ gấp nhiều lần con người.

Trận đại chiến này đã kéo dài ba ngày ba đêm, bộ quần áo màu trắng của Tô Uyên đã bị nhuộm thành màu đỏ.

Sức của cô ấy ngày càng suy yếu, tốc độ cũng chậm đi rất nhiều.

Trái lại cá sấu hài cốt lại không bị ảnh hưởng gì, càng đánh càng hăng, mỗi một chưởng đánh tới đều long trời lở đất.

“Bùm!”

Cuối cùng dưới một chưởng của cá sấu hài cốt, thân thể của Tô Uyên trực tiếp bay ra ngoài đụng vào một ngọn núi băng. “Cô Tô!” Sào Ngõa hét lên một tiếng anh ta hoảng hốt nôn nóng chạy đến.

“Cô Tô, đừng đánh nữa, cô không phải là đối thủ của nó.” Sào Ngõa đau lòng, ánh mắt chân thành.

Tô Uyên khó khăn bò dậy, cô lau vết máu bên mép, đứng dậy nói: “Tôi nhất định phải lấy được nội đan”

“Cứ tiếp tục như vậy thì chỉ có thể chịu chết mà thôi!” Sào Ngõa nóng nảy hét lớn.

Tô Uyên không để ý đến Sào Ngõa, cô ấy lên tinh thần, gần như dùng tất cả tinh khí trong cơ thể, đạp lên mặt tuyết bay về phía cá sấu hình người.

Đúng lúc này một bóng người bỗng chặn trước lối của Tô Uyên.

Chỉ thấy một ông cụ tóc hoa râm lưng còng, vẻ mặt hài hòa nhìn Tô Uyên.

“Sư phụ!” Khi nhìn thấy ông lão huyền bí này, Tô Uyên vội gọi.

Ông cụ thần bí phất tay áo nói: “Lui ra sau.”

“Sư phụ, con…”

“Lùi lại.” Ông cụ thần bí lại nói.

Tô Uyên cắn đôi môi đỏ mọng, gật đầu lùi sang một bên.

Lúc này cá sấu lao lên mặt biển, thân thể to lớn như một ngọn núi đánh về phía ông lão thần bí.

“Nghiệt súc.” Ông lão thần bí chậm rãi nói, sau đó hai tay ngưng lại giữa bầu trời.

“Bùm bùm bùm!”

Bàn tay của ông cụ hiện lên ấn ký, trên mặt đất xuất hiện những sợi dây leo bay lên quấn chặt lấy cá sấu hài cốt, con cá sấu không thể động đậy.

“Lấy nội đan của mày ra, tao sẽ tha mạng cho mày.” Ông lão thần bí nói với vẻ mặt hiền hòa.

“Bùm.”

Một vòng sáng bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cá sấu, sau đó cá sấu hài cốt gầm lên một tiếng giận dữ, nội đan từ miệng nó phun ra ngoài.

Trong giây phút nội đan bị lấy ra, cá sấu hài cốt có vẻ uể oải hẳn đi.

Trong miệng không ngừng kêu rên, thậm chí có người trước mặt ông lão.

“Nghiệt súc này cũng có vài phần đáng thương.” Ông lão thần bí thở dài, ông đi đến phía trước cá sấu hài cốt, sau đó trên tay ngưng tụ ánh sáng, viên nội đan rơi vào tay.

“Mà thôi, lấy nội đan của mày, thì tặng mày một cơ duyên.” Nói xong ông lão đẩy một viên nội đan khác về phía trước.

Sau khi viên nội đan rơi vào người cá sấu hài cốt, cơ thể nó bỗng phát sáng.

Chưa đến một giây, khí thế của cá sấu hài cốt bỗng nhiên tăng lên, còn mạnh hơn ban nãy nhiều lần.

Dây trói trên người cá sấu hài cốt biến mất, cá sấu phóng lên cao, bay lên mặt biển.

Nó như là đã tạo ra linh khí vậy, cách rất xa, cúi đầu lớn xuống như là đang chào ông lão.

Sau đó cơ thể nó lóe lên chui xuống dưới biển.

Sào Ngõa há hốc mồm, thủ đoạn này quá mạnh mẽ rồi.

Nhưng mà Tô Uyên thì lại có vẻ bình tĩnh, cô ấy đã sớm biết thực lực của ông cụ nên cũng không quá mức giật mình.

“Cầm đi đi.” Ông lão thần bí ném viên nội đan trong tay về phía trước, viên nội đan rơi vào tay của Tô Uyên.

Tô Uyên nửa quỳ nửa ngồi cung kính nói: “Cảm ơn sư phụ.”

Ông cụ không nói gì, ông chỉ cúi người bước đi từ từ. Nhìn dáng vẻ rất thong thả, nhưng mà mỗi bước đi lại đi được cả mấy ngàn mét.

Trong nháy mắt đã biến mất trong làn tuyết.

“Cô Tô, ông lão này sao lại mạnh như vậy chứ?” Sau khi ông cụ thần bí đi rồi, Sào Ngõa không nhịn được hỏi.

Tô Uyên nhìn về phía ông lão rời đi, chậm rãi nói: “Nếu nói trên thế giới này, người có thể trực diện đối kháng với lực lượng quân sự, vậy thì chỉ có một người.”

Vậy người kia là ai thì không cần nói cũng biết.

Tần Trạm đã ở biệt thự nhà họ Chúc nhiều ngày.

Anh đã nhiều lần cố gắng lấy lại nội kình nhưng đều thất bại.

Diệp Thành và Hứa Bắc Xuyên giống như là anh em thật sự, hai người ngày nào cũng uống rượu mua vui, có vẻ rất hưởng thụ.

Mà lúc này thực lực của Tô Vũ đã lại bước vào giai đoạn tiến giai, khoảng cách đến đại võ tông cũng chỉ còn một bước ngắn.

“Đợi cậu bước vào cảnh giới đại võ tông, chính là ngày giành lấy nhà họ Tô.” Một giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu Tô Vũ.

Tô Vũ nở nụ cười quái dị, tay anh ta đen ngòm, vẻ mặt cực kỳ quái gở.

“Nhanh thôi, tối đa là nửa năm, tôi muốn ngôi lên vị trí gia chủ nhà họ Tô.”

Ánh mắt Tô Vũ âm ngoan, trong ánh mắt đầy vẻ chờ mong.

Sân bay thủ đô, có vài đệ tử của nước Bàn nhập cảnh.

“Đại sư huynh, em đã điều tra, lần này Tần Trạm đã mất hết thực lực, đây chính là thời cơ tốt để giết anh ta.” Một cô gái tóc dài nói với một người đàn ông.’ Người đàn ông được gọi là đại sư huynh gật đầu, gã lạnh giọng nói: “Đợi mấy ngày nữa đã, chắc chắn không thể ra tay ở biệt thự nhà họ Chúc được.”

“Vâng Mấy người này là đệ tử thân truyền của bàn vương, gần như là nhận được toàn bộ truyên thừa của Bàn Vương.

ruyên Kỳ Chiến Thân Lúc Tần Trạm còn ở giai đoạn đỉnh phong, tất nhiên là bọn họ không dám tới, nhưng mà bây giờ thực lực Tần Trạm đã bị mất, đúng là thời cơ cho bọn họ báo thù.

Ba ngày sau.

Chúc Diêu đi đến phòng của Tần Trạm.

Cô ta ngồi đối diện Tần Trạm, cười nhạt nói: “Chuyện đã làm xong, ngày mai anh có thể ra nước ngoài.”

Tần Trạm nghe vậy vội vàng đứng lên nói: “Cảm ơn cô chủ Chúc.”

Lúc Chúc Diêu đang định nói gì đó thì cô ta bỗng nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ.

“Ai?” Chúc Diêu lạnh giọng hỏi.

Tiếng động bên ngoài chỉ đảo qua một cái, lại không nghe thấy gì nữa.

“Anh ở trong phòng đợi tôi.” Sau đó Chúc Diêu nhìn Tần Trạm nói.

Iyên Kỳ Chiến Thân ›hương 459: Luyện đar đây thế?” Tần Trạm đi tới chắp tay hỏi.

Khương Mạch Liên liếc nhìn Tần Trạm, thản nhiên nói: “Đến luyện thuốc cho cậu.”

“Cảm ơn phủ chủ rất nhiêu.” Đã nói cảm ơn rất nhiều, Tân Trạm cũng hơi choáng rồi.

“Nội đan đâu?” Chủ phủ nói.

Tần Trạm lật bàn tay lên, đưa nội đan cho phủ chủ.

“Phiền cô chủ Chúc sắp xếp cho tôi một căn phòng.” Sau đó Khương Mạch Liên nói với Chúc Diêu.

Chúc Diêu hạ thấp người nói: “Mời phủ chủ Khương đi theo tôi.”

Diện tích của biệt thự nhà họ Chúc rất lớn, phòng ốc càng có rất nhiều, tìm một phòng cũng chả khó gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play