Khương Mạch Liên lại lắc đầu nói: “Không được, ngài là chiến thần của Việt Nam, nên có được sự tôn trọng cho chính mình.”

Diệp Thiên Vọng xua xua tay, dường như không muốn so đo chuyện này.

“Đến tìm tôi có việc gì, nói thắng ra đi.” Diệp Thiên Vọng nói.

Khương Mạch Liên cười đáp: “Vì Tần Trạm.”

“Đoán được rồi.” Diệp Thiên Vọng thở dài một hơi, sau đó nói: “Mạch Liên. bà nên biết, từ trước đến nay tôi chưa từng bao che cho bất kỳ một người nào. Nay thủ đô đã có rất nhiều người chết rồi, tất cả những chứng cứ đều chĩa thẳng vào Tần Trạm. Hiệp hội võ đạo thủ đô muốn xử lý cậu ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi.”

Khương Mạch Liên lắc đầu nói: “Đó là do hiệp hội võ đạo thủ đô vu oan mà thôi.”

Diệp Thiên Vọng nhìn Khương Mạch Liên một cái rồi trầm giọng nói: “Tôi đã tìm chuyên gia đến kiểm tra video đó rồi, video không có dấu vết được xử lý bởi con người.”

Khương Mạch Liên gật đầu nói: “Nhưng tôi đã kiểm tra thi thể của người chết rồi, không hề giống với người chết trong tay Tần Trạm.”

“Hả?” Diệp Thiên Vọng nhướng mày, dường như đã hơi có hứng thú.

Sau đó, Khương Mạch Liên nói: “Thuật pháp mà Tần Trạm thi triển là kế thừa từ một vị sát thủ của Thập Long Hội. Loại thuật pháp này sẽ chỉ hấp thu nội lực của người khác, biến cái đó thành thứ cho bản thân mình sử dụng thôi. Nhưng người do kẻ áo đen giết lại bị hút đi cả thần thức.” Khương Mạch Liên tiếp tục nói: “Không chỉ như vậy, cách đây không lâu, ở Vĩnh Dương, có người đã từng thấy hung thủ thật sự, sau này đã bị Tần Trạm đánh lui phải chạy trốn rồi.”

“Lời này có thật không?” Dường như Diệp Thiên Vọng cảm thấy có hơi nghi ngờ.

“Nếu ngài không tin thì có thể đi hỏi Chúc Diêu của nhà họ Chúc” Khương Mạch Liên cười nhẹ, nói.

Diệp Thiên Vọng thấp giọng nói: “Thật không dám giấu, chuyện này tôi cũng có nghe qua rồi. Nhưng theo những gì thằng bé nhà họ Kiều nói, kẻ áo đen xuất hiện ngày hôm đó là đồng bọn của Tần Trạm.”

Khương Mạch Liên nghe vậy, không khỏi bật cười.

“Trưởng quan Diệp à, ban đầu ngài cũng là đi từ con đường cũ của Tần Trạm mà leo lên được tới vị trí này, những khó khăn gặp phải có rất nhiều, những người cùng thế hệ ganh đua với nhau lại càng là chuyện thường thấy. Những con em thiên tài này ai nấy đều có tâm tính kiêu ngạo, tự phụ tự đại, không muốn thừa nhận mình không bằng người khác.” Khương Mạch Liên thản nhiên nói.

“Kiều Thành cũng là như thế. Ngày đó, Kiều Thành thảm bại dưới tay kẻ áo đen, mà Tần Trạm lại đánh lui kẻ đó. Trong chuyện đó có ý gì, chắc hẳn ngài hiểu rõ đúng không?” Khương Mạch Liên nói.

Nghe đến đây, Diệp Thiên Vọng hơi nhíu mày lại.

“Những điều bà nói đều là phỏng đoán. Nhưng thứ hiệp hội võ đạo thủ đô lấy ra đều là chứng cứ xác thực” Diệp Thiên Vọng xoa cắm nói: “Tôi cũng không thể mượn danh nghĩa của ban an ninh để cưỡng chế gỡ tội cho cậu ta được.”

Lúc này, Khương Mạch Liên chậm rãi đứng dậy.

Bà đã sớm đoán được Diệp Thiên Vọng sẽ không nhúng tay vào, cho nên bà mới chuẩn bị phương án thứ hai.

“Tần Trạm không thể chết được.” Lần này, lời nói của Khương Mạch Liên rất gọn gàng lưu loát.

“Vì sao cậu ta không thể chết? Chỉ vì cậu ta có quan hệ với Khương Mạch Liên bà ư? Hay là vì cậu ta là trưởng lão của phủ Dược Thần?” Diệp Thiên Vọng cười nhạt, nói.

Khương Mạch Liên lấy một phương thuốc ra, đưa cho Diệp Thiên Vọng.

“Đây là đơn thuốc mà ông muốn.” Khương Mạch Liên nói: “Ông muốn chế tạo một chiến sĩ cấp cao thì không thể không có Tần Trạm được.”

Diệp Thiên Vọng nhận lấy đơn thuốc xong liền nhíu mày nói: “Có ý gì đây?”

Khương Mạch Liên thản nhiên đáp: “Phương thuốc này là Tần Trạm cho tôi. Nói cách khác, trên đời này chỉ có Tân Trạm có thể thực hiện được nguyện vọng của ông mà thôi.”

Sau khi nghe câu này, sắc mặt Diệp Thiên Vọng đã hơi thay đổi, không cách nào duy trì sự bình tĩnh được nữa.

Trong nhà tù hiệp hội võ đạo thủ đô.

Linh lực trong cơ thể Tần Trạm gần như đã bị dây xích hấp thu hết đi rồi. Đan điền anh đã sắp khô cạn, ngay cả kim đan cũng mất đi màu sắc.

Điều này gây tổn thương vô cùng lớn cho võ giả, lại thêm việc Tần Trạm cưỡng ép nâng cao cảnh giới, tất nhiên sẽ dẫn đến việc căn cơ của anh bị tổn hại.

Nhưng Tần Trạm không hề hối hận.

Nếu anh không bị bắt đến nơi này thì mãi mãi cũng sẽ không có cơ hội biết được tin tức của mẹ mình, Chu Cầm.

“Haiz, ngày mai là phải thực thi việc xét xử anh rồi.” Ba Hùng nắm cây roi trong tay: “Nói ra thì đúng là có chút không nỡ đấy. Cả đời này chắc chỉ có một cơ hội này để làm nhục võ tông thôi. Tôi thật sự không nỡ.” Ba Hùng thở dài một hơi. Anh ta cầm cây roi lên, lại quất lên người Tần Trạm một cái nữa.

Linh lực trong cơ thể Tần Trạm đã cạn kiệt rồi, ánh sáng trên dây xích cũng dần dần biến mất không còn thấy nữa.

Tần Trạm bây giờ yếu ớt vô cùng, cho dù có bồi bổ lại thì cũng sẽ chịu tổn thương vô cùng lớn.

Ngày hôm sau, Ba Hùng vẫn cầm roi như bình thường, đánh lên người Tần Trạm.

Không có mệnh lệnh của Thương Trụ, anh ta không dám dừng động tác trong tay.

Mà ở cửa của hiệp hội võ đạo thủ đô, phủ chủ phủ Dược Thần – Khương Mạch Liên đã dẫn đầu đi tới nơi này.

Bà đi đến cửa, rất nhanh đã bị hai người gác cửa đưa tay ra ngăn cản.

“Đứng lại, bà là ai?” Một trong số hai người gác cửa quát lên.

Khương Mạch Liên liếc nhìn một cái, thản nhiên nói: “Phủ Dược Thần, Khương Mạch Liên.”

Hai người gác cửa hơi biến sắc, đáp: “Bà là phủ chủ phủ Dược Thần ư?

Xin đợi một chút, để tôi đi báo lại.”

Nói xong, một trong hai người vội vã chạy vào trong.

Anh ta đi đi thẳng đến phòng làm việc của Thương Trụ, chắp tay nói: “Quản lý Thương, không hay rồi, phủ chủ phủ Dược Thân đến rồi!”

Thương Trụ chẳng thèm nhìn lên, khẽ hừ nói: “Đoán được rồi. Để bà ta vào đi.”

“Vâng!”

Mấy phút sau, Khương Mạch Liên đã đi tới phòng làm việc của Thương Trụ, ngồi xuống.

Thương Trụ cười ha ha, nói: “Sao vậy? Phủ chủ cũng muốn nhìn xem Tần Trạm bị giết thế nào sao? Bà yên tâm, tôi sẽ cho cậu ta chết một cách thoải mái nhanh gọn.”

Đối với sự khiêu khích của Thương Trụ, Khương Mạch Liên không hề để ý.

Bà thản nhiên nói: “Tôi đến để đòi người.”

“Đòi người ư?” Thương Trụ không khỏi bật cười ha ha.

“Phủ chủ Khương, bà đang đùa sao? Tần Trạm tội ác tày trời, chứng cứ xác thực, tội đáng muôn chết! Bà dựa vào đâu mà đòi người?” Thương Trụ nói với vẻ đầy sự khiêu khích.

“Chuyện đấy có phải do cậu ấy làm không, trong lòng ông hiểu rõ hơn tôi.”

Sắc mặt Khương Mạch Liên dần dần lạnh xuống, nhiệt độ trong phòng đột ngột hạ thấp, giống như đang ở trong hâm băng vậy.

Nhưng Thương Trụ cũng không sợ hãi, hắn hừ lạnh nói: “Tôi nghe không hiểu bà đang nói gì. Còn nữa, nơi này là hiệp hội võ đạo thủ đô, là điện phủ cao nhất của tất cả võ giả, còn chưa đến lượt bà giương oai đâu! Muốn đòi người đúng không? Bà cũng phải xem xem bà có tư cách đó không đất”

Vừa dứt lời, ngoài cửa đã có mấy người đi vào.

Những người này đều là quản lý của hiệp hội võ đạo thủ đô, vị nào cũng đã đạt tới cảnh giới võ tông rồi.

Khương Mạch Liên liếc bọn họ một cái, cười nhạt nói: “Hôm nay tôi không phải đến để đánh nhau, nếu quản lý Thương có ý muốn tranh cao thấp với tôi thì chúng ta có thể chọn một thời gian khác.

Thương Trụ cười lớn ha ha, nói: “Thật ngại quá, tôi không có hứng thú.

Nếu phủ chủ Khương không có chuyện gì khác thì xin mời về đi, thứ cho tôi không tiễn!”

Đôi mắt hẹp dài của Khương Mạch Liên nhìn Thương Trụ, bà thản nhiên nói: “Hôm nay không phải tôi đến đòi người mà là Diệp Thiên Vọng của ban an ninh đòi người.”

“Diệp Thiên Vọng?” Thương Trụ căn bản không tin, hắn khẽ hừ nói: “Diệp Thiên Vọng đòi người đúng không? Vậy bà kêu ông ta đích thân đến nói với tôi đi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play