Đúng là nghiệp quật! Hồi trưa Kiếm Hổ còn không muốn, nhưng bây giờ lại vội vã muốn chiếm đoạt hết lô thuốc này.

Tần Trạm đã sớm đoán được cảnh này, anh lắc lư ngón tay nói: “Bây giờ tôi đã tăng giá rồi, 17 tỷ 500 triệu một viên.”

Kiếm Hổ lại không nhịn được co giật khóe môi. Mẹ, thằng này đúng là tham lam!

“Nếu anh không cần thì tôi sẽ bán cho người khác.” Tần Trạm giả vờ muốn đóng cửa. Kiếm Hổ lập tức kéo anh lại, nói: “Tôi muốn, tôi mua hết!”

Tần Trạm lập tức đưa viên bổ nhỏ đã được bỏ vào chai đưa cho Kiếm Hổ, nói:

“Đều ở trong này.”

Kiếm Hổ sửng sốt, xấu hổ nói: “Bây giờ tôi không mang theo tiền…”

“Anh cứ lấy đi, trước ngày mai chuyển tiền cho tôi là được.” Tần Trạm nói.

Kiếm Hổ cầm bình thuốc, không nhịn được hỏi: “Cậu Trạm, cậu không sợ tôi bỏ chạy hoặc quyt nợ à?”

Tần Trạm cười lạnh: “Anh dám không?”

Kiếm Hổ run rẩy, vội cười gượng mấy tiếng: “Lát nữa tôi sẽ gửi tiền cho anh ngay…”

17 tỷ 500 triệu đương nhiên là con số trên trời đối với người thường, nhưng đối với người như Kiếm Hổ thì cái giá này quá giá trị!

Sáng hôm sau ngủ dậy, Tần Trạm đã nhận được tiền chuyển khoản từ Kiếm Hổ. Nhìn số dư tài khoản trong điện thoại, Tần Trạm không nhịn được vỗ lên mặt mình. 350 tỷ, thật khiến người ta có cảm giác như đang nằm mơ.

“Có khoản tiền này thì chắc là có thể đi Ninh Thành một chuyến.” Tần Trạm thầm nghĩ.

Một lát sau, Tô Uyên cũng gọi điện thoại tới: “Tôi đã dùng hết mạng lưới quan hệ của nhà họ Tô mà vẫn không điều tra được người tên là Châu Cầm, ở thủ đô cũng không có nhà họ Châu.”

Tần Trạm cau mày, lẩm bẩm: “Sao lại như thế? Không thể nào…”

Tô Uyên trầm giọng nói: “Chỉ có hai khả năng, thứ nhất là người này không tồn tại, thứ hai là quyền lực của nhà họ Tô còn chưa đủ để điều tra ra người này.”

“Tôi đã biết.” Tần Trạm đáp. Xem ra cha không lừa mình, e rằng thân phận của mẹ mình không hề đơn giản chút nào.

Tần Trạm cúp máy, dự tính xuất phát đi Ninh Thành một chuyến. Anh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định dẫn Bạch Thịnh đi cùng. Mặc dù Bạch Thịnh hơi thực dụng, nhưng mấy năm nay cũng tích trữ được rất nhiều mạng lưới quan hệ, danh tiếng cũng lan truyền đến Ninh Thành, dẫn ông ấy đi cùng thì có lẽ sẽ tiện làm việc hơn.

Tần Trạm ngồi trên sofa, bấm đốt ngón tay tính toán, lẩm bẩm: “Người nhà họ Địch chắc cũng sắp đến rồi.”

Để không gây phiền phức cho nhà họ Tô, Tần Trạm quyết định chờ đợi. Tần Trạm không phải là người hẹp hòi, nếu người nhà họ Địch biết lý lẽ thì Tần Trạm đương nhiên sẽ ra tay chữa khỏi chân của Địch Sáng.

Quả nhiên, tối hôm đó, người nhà họ Địch đã đến Đạm Thành.

Trong bệnh viện, chân Địch Sáng bị bó thạch cao, trông cực kỳ đáng thương.

“Ba phải trả thù giúp con!” Trước giường bệnh của Địch Sáng là một người đàn ông trung niên đầy khí thế, bên cạnh ông ta còn đi theo mấy tùy tùng. Ngoài ra Hoàng Lĩnh cũng đứng bên cạnh.

“Cậu Lĩnh, cậu làm ăn kiểu gì vậy hả?” Cha Địch Sáng lạnh mặt: “Con tôi ở ngay trước mặt ông mà ông cũng không bảo vệ được là sao?”

Hoàng Lĩnh áy náy nói: “Anh Kình, thực sự không phải do tôi đâu, võ công của tên nhóc đó quá cao, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng…”

“Bậy bạ!” Cha Địch Sáng, Địch Thân Kình quát lớn: “Tôi thấy cậu e ngại nhà họ Tô nên không dám ra tay thì có.”

Hoàng Lĩnh còn muốn biện minh mấy câu, nhưng Địch Thân Kình đã vung tay lên ngắt lời ông ta.

“Tôi đã nói với cụ Tô rồi, ông ấy bảo sẽ không nhúng tay vào vụ này.” Địch Thân Kình lạnh mặt nói.

Hoàng Lĩnh xoa tay, thử thăm dò: “Anh Kình, anh định xử lý chuyện này như thế nào?”

Địch Thân Kình bước đến trước cửa sổ, châm thuốc rồi chậm rãi nhả khói: “Chỉ cần cậu ta có thể chữa khỏi chân cho con trai tôi, tôi có thể tha mạng cho cậu ta.”

Mặc dù Hoàng Lĩnh không thích Tần Trạm, nhưng ông ta vẫn biết rõ bản lĩnh của Tần Trạm. Vì thế Hoàng Lĩnh khuyên nhủ: “Anh Kình, tôi nghĩ anh nên nói chuyện đàng hoàng với Tần Trạm đi. Mặc dù tính cách cậu ta hơi ngạo mạn, nhưng cũng không phải là người ngang ngược. Anh mà dùng thế lực bắt ép cậu ta, có khả năng sẽ rất khó giải quyết. Cậu ta sẽ không quan tâm tới thân phận của anh đâu..”

Địch Thân Kình liếc nhìn ông ta, cười nhạo: “Cậu Lĩnh, xem ra cậu sống bao nhiêu năm đều uổng phí hết, mặc dù Địch Thân Kình tôi đây không phải là nhân vật ghê gớm gì, nhưng dù sao cũng có chút thể diện, tôi chỉ cần nói một câu, sẽ có vô số kẻ muốn bán mạng cho tôi.”

Hoàng Lĩnh đau khổ khuyên can: “Anh Kình, coi như là nể mặt tôi, nể mặt cụ Tô, nói chuyện đàng hoàng trước đã, được không?”

Mặc dù cụ Tô không nhúng tay vào vụ này, nhưng lỡ thật sự làm to chuyện thì chẳng khác nào vả mặt cụ Tô. Địch Thân Kình suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ theo ý cậu. Nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu thằng nhóc này không biết điều thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Vâng, anh cứ yên tâm đi.” Hoàng Lĩnh vội gật đầu.

Hoàng Lĩnh không thích nói chuyện với Tần Trạm, thế nên ông ta dứt khoát gửi tin nhắn cho Tần Trạm: Ông Địch Thân Kình muốn mời cậu ăn cơm ở khách sạn Hương Phố Cổ vào tối nay.

Thấy tin nhắn này, Tần Trạm cười nói: “Xem ra người nhà họ Địch cũng không phải là loại ngang ngược.”

Mặt thẹo cau mày: “Cậu Trạm, gia đình kiểu gì sẽ nuôi dạy con kiểu đó. Địch Sáng kiêu ngạo ương bướng như thế, e rằng cha anh ta cũng chẳng phải là loại hiền lành gì đâu.”

Tần Trạm cười nói: “Cũng chưa chắc đầu. Đi, tới đó xem thử rồi tính tiếp.”

Hai người đứng dậy, bắt taxi đến trước cửa khách sạn Hương Phố Cổ.

Địch Thân Kình là nhân vật tai to mặt lớn từ tỉnh thành đến nên đương nhiên sẽ có không ít người tiếp khách, rất nhiều doanh nhân trong thành phố đều muốn mượn cơ hội này để nịnh bợ nhà họ Địch. Do đó, trên bàn tiệc có không ít doanh nhân giàu có của thành phố.

“Ông Kình, Tần Trạm cũng không phải là người bình thường đâu. Bữa tiệc hôm đó chúng tôi đều tận mắt chứng kiến cậu ta có thể đánh gãy tay một người trong chớp mắt, ngay sau đó đã chữa khỏi tay cho người ta, ông nói xem có thần kỳ không?”

“Đúng đúng đúng, quả thực là thủ đoạn như thần tiên, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì chúng tôi cũng không dám tin đâu!”

“Tương lai người này chắc chắn sẽ có thành tựu lớn. Chỉ riêng y thuật của cậu ta cũng đủ để ca ngợi là siêu phàm!”

Mọi người càng nói càng mơ hồ, khiến Địch Thân Kình càng không tin.

“Xem ra Đạm Thành vẫn chỉ là nơi hoang vu, cho dù kiếm được nhiều tiền đến mấy thì cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.” Địch Thân Kình thầm nghĩ.

Họ đang trò chuyện thì Tần Trạm và mặt thẹo bước vào phòng.

“Cậu Trạm, cậu đã đến rồi.”

Các doanh nhân thành phố vội đứng dậy chào đón. Tần Trạm đều khách khí đáp lại, sau đó đưa mắt nhìn Địch Thân Kình, khách khí hỏi: “Ông là cha của Địch Sáng đúng không?”

Thấy Tân Trạm khiêm tốn, Địch Thân Kình càng thêm tin vào suy nghĩ của mình: Chắc thằng nhóc này đã sợ vỡ mật rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play