Thương Trụ nhìn về phía phủ chủ phủ Dược Thần, sau đó sắc mặt lạnh xuống, bước nhanh tới.

“Đứng lại. Thương Trụ chặn phủ chủ. Phủ chủ nhướng mày, hỏi: “Sao vậy, ông có chuyện gi à?”

Thương Trụ lạnh giọng nói: “Không có thư mời không được vào, cho dù bà là phủ chủ của phú Dược Thần cũng không được.”

“Thư mời?” Phủ chủ khẽ hừ một tiếng, tay bà nhẹ nhàng bản ra, một tầm thư mời liền xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Ai bảo tôi không có vậy?” Phủ chủ quăng thư mời cho

Thương Trụ.

Thương Trụ nhận lấy thư mời cẩn thận xem xét, cau mày nói: “Sao có thể như vậy được, thư mời được phân phát lần này toàn bộ do tôi xử lý, sao tôi lại không nhớ từng phát thư mời cho phủ Dược Thần?”

“Chuyện đó không liên quan gì tới tôi, tóm lại là tôi có thư mời.” Nói xong, phủ chủ liên đạp bước đi đến địa điểm.

Mà Thương Trụ lại cản đường phủ chủ, ông ta lạnh mặt nói: “Tôi nghi ngờ tâm thư mời này là giả, mời bà ra ngoài.”

“Ông nghi ngờ là giả hả?” Sắc mặt phủ chủ dần dần lạnh xuống: “Ý ông là tôi ăn trộm sao?”

“Làm sao có được không liên quan gì tới tôi, tóm lại tôi cảm thấy nó là giả, mời bà ra ngoài” Thương Trụ lạnh lùng nói.

Nói xong, ở địa điểm có mấy người đồng thời tiến lên một bước, hơi thở kinh khủng lập tức tràn ngập toàn bộ nơi này.

“Bát đại hộ pháp trưởng lão của hiệp hội võ đạo thủ đô?” Phủ chủ hơi híp mắt: “Theo tôi được biết, trừ khi hiệp hội võ đạo bị xâm phạm hoặc có công việc trọng đại, sẽ không dễ dàng vận dụng hộ pháp trưởng lão, lần này là hai vãn bối ước chiến, sao hộ pháp trưởng lão lại xuất hiện ở đây?”

Thương Trụ thản nhiên nói: “Tôi cảm thấy đây là công việc trọng đại, vì vậy mời bát đại hộ pháp trưởng lão đến đây trấn giữ.”

“Lại là ông cảm thấy?” Sắc mặt phủ chủ trở nên lạnh như bằng: “Thế nào, ông cho là phủ Dược Thần của tôi không có người hả?”

Vừa dứt lời, đột nhiên nơi này bộc phát ra một hơi thở cực kỳ kinh khủng!

Hơi thở này không hề thua kém tám vị hộ pháp trưởng lão, thậm chí còn đẻ một đầu!

Sắc mặt Thương Trụ lập tức biến đối, ông ta lạnh giọng nói: “Thế nào, bà muốn công khai khiêu khích hiệp hội võ đạo thủ đ!”

Phủ chủ híp mắt nói: “Bây giờ là ông cổ tình gây sự, cho dù đến tại hội trưởng, tôi cũng sẽ nói như vậy”

“Thương Trụ, làm gì đó!”

Đúng vào lúc này, một vị quản lý khác từ nơi không xa chạy nhanh tới.

Vị quản lý này tên là Triều Lập, là tâm phúc bên cạnh hội trưởng, tuy rằng cấp bậc giống với Thương Trụ nhưng địa vị lại cao hơn Thương Trụ một chút.

“Thương Trụ, ông đang làm gì đó?” Triều Lập cau mày hỏi.

Thương Trụ liếc mắt nhìn ông ta, thán nhiên nói: “Tôi làm việc theo quy tắc, thư mời trong tay bà ta là giá, nên bị đuối khỏi nơi này.

“Ông nói lung tung gì vậy?” Triều Lập xua tay bảo: “Thư mời này là do tôi gửi, hơn nữa là ý của hội trưởng”

Thương Trụ biến sắc, ông ta lạnh mặt nói: “Sao có vậy được? Sao hội trướng lại chú ý tới chuyện này?” thể như “Nếu ông không tin thì tự đi hỏi hội trưởng đi.” Triều Lập khoát tay nói: “Có cần tôi gọi điện cho hội trưởng hay không?”

Thương Trụ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo định đi.

“Khoan đã.”

Lúc này, bỗng nhiên phủ chủ nhàn nhạt gọi Thương Trụ lại.

“Sao vậy, bà còn có việc gì à?” Thương Trụ lạnh lùng nhìn phủ chủ nói.

“Chuyện ông vu oan tôi, cứ thế mà thôi hả?” Phủ chủ hơi híp mắt, một luồng hơi lạnh từ trên người bốc ra.

Thương Trụ cau mày hỏi: “Bà muốn thế nào?”

“Xin lỗi” Phủ chủ thản nhiên nói.

Thương Trụ lập tức giận tím mặt nói: “Xin lỗi? Nằm mơ đi! Thương Trụ tôi đời này chưa từng nói xin lỗi với bất kỳ ai!”

“Đó là vì ông còn chưa gặp tôi.” Hơi thở trên người phủ chủ càng lúc càng thịnh.

“Cô Khương, nếu không cứ bỏ qua đi. Triều Lập ở một bên hòa giải nói.

Nhưng phủ chủ không để ý tới, chân bà giảm nhẹ một cái, một luồng hơi thở đáng sợ lập tức bùng nổ, dự định tung chiêu.

Sắc mặt Thương Trụ trở nên có chút khó coi, nếu như ra tay ở đây, hội trưởng tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta.

Nhưng phủ chủ lại không sợ, thái độ không chịu bỏ qua của bà khiến Thương Trụ có chút không xuống đài được.

“Thật xin lỗi!” Thương Tru cui thấp đầu, cán răng nói.

Phủ chủ hừ lạnh một tiếng, hơi thở trên người dần dần tản đi.

Sau đó, bà không để ý tới Thương Trụ, đi lướt qua người ông ta.

Thương Tru cúi thấp đầu, giận không kìm được trên gương mặt già nua viết đầy tức giận.

“Chẳng qua chỉ là phủ chủ phủ Dược Thần mà thôi, vậy mà dám khiêu khích tôi như vậy!” Thương Trụ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lên trên giết chết phủ chủ.

“Được rồi.” Triều Lập cau mày nói: “Hôm nay người tới quan sát cuộc chiến đều là nhân vật có mặt mũi, ông muốn khiến hiệp hội võ đạo thủ đô mất mặt hả?”

Thương Trụ hít sâu một hơi, cố đè nén lửa giận.

Mấy con em trẻ tuổi cách đó không xa vô cùng hứng thủ theo dõi cảnh tượng này.

“Đều nói phủ chủ phủ Dược Thần vô cùng cường thế, hòm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.” Chung Băng cười nhạt nói.

“Nói tới thì cuối cùng phủ Dưoc Thần có nội tinh gì, sức mạnh mới bộc phát vừa nãy, ít nhất phải có thực lực võ tông đỉnh phong nhỉ? Thậm chí mơ hồ có hơi thở đại võ tông.” Đảng Ngạo trầm giọng nói.

“Phủ Dược Thần có thể yên ổn ở trên đời nhiều năm như vậy, nhất định có sức mạnh không thể khinh thường” Hàn Cửu Thiên cười nhạt nói: “Nếu không chỉ sợ phủ Dược Thần đã sớm bị cướp sạch bách rồi”

Một mảnh đất trống ở địa điểm, phủ chủ đi tới bên cạnh một cô gái áo đen.

“Đừng hành động tùy tiện.” Phủ chủ ghé vào tai Tô Uyên, thản nhiên nói.

Tô Uyên nhìn phủ chủ, cô ấy mặt mày lạnh như băng nói: “Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù là ai cũng không thế ngăn tôi ra tay.”

Phủ chủ trầm mặc một lát, bà cảm nhận được hơi thở trên người Tô Uyên, cảm thán nói: “Xem ra huyết mạch của nhà họ

Tô, thật sự ở trên người của cô.”

Sắc mặt Tô Uyên lập tức biến đổi, cô ấy chợt quay đầu nhìn phủ chủ, nói: “Sao bà lại biết?”

Phủ chủ cười nhạt nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm, món đồ mà nhà họ Tô đang đau khổ tìm kiếm kỳ thật không phải một thứ nào đó, mà là một người.”

“Người đó, chính là cô.” Phủ chủ nhìn thẳng vào Tô Uyên, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra mùi vị khó tả.

Tô Uyên trầm mặc.

Cô ấy cho rằng trên thế giới này chí có ông lão thần bí kia biết rõ việc này, không ngờ rằng phủ chủ liếc một cái đã nhìn thẩu.

“Thức tỉnh huyết mạch, quả nhiên không thể khinh thường.” Phủ chủ cảm thán nói: “Bây giờ cô có thể chiến thắng bất kỳ một con em nào trong thiên hạ

Tô Uyên không nói gì, xem như ngầm thừa nhận. Nếu quả thật phải ra tay, cô ấy không sợ bất kỳ con em trẻ tuổi nào.

“Đương nhiên, cô cũng đừng nên coi thường Tân Trạm” Lúc này, bỗng nhiên phủ chủ đối chủ đề.

“Cậu ta vì thực hiện lời hứa với cô mà liều mạng tu hành.”

Phủ chủ cười nhạt nói: “Tin tưởng cậu ta đi, cậu ta không kém hơn bất kỳ ai trên thế giới này.”

“Tôi luôn tin tưởng anh ấy, tin tướng từng câu của anh ấy.” Nhắc tới Tân Trạm, trên gương mặt lạnh lẽo của Tô Uyên lập tức hiện lên chút tình cảm ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play