Mấy người bọn họ cách Nhan Như Ngọc càng lúc càng gần, chỉ chốc lát sau đã đấy Nhan Như Ngọc vào góc chết.

“Mời Nhan môn chủ thoái vị!”

Mấy người cùng kêu to, giọng nói rung trời!

Nhan Như Ngọc cắn răng, trong lòng cô ta khẽ thở dài một cái, há mồm lẩm bẩm nói: “Tôi..”

“Khoan đã.”

Đúng lúc này, Tân Trạm cá người toàn là máu từ ngoài cửa bước vào.

Nhan Như Ngọc lập tức mừng rỡ đi tới, cô ta vội vàng kêu: “Tân môn chủ, anh không sao chứ?”

Tân Tam khoát tay, anh bước về phía trước, lạnh lùng nhìn nhị trưởng lão hỏi: “Ông muốn làm môn chủ hả?”

Sắc mặt mấy vị trưởng lão lập tức có chút khó coi, nhất là nhị trưởng lão, ông ta chỉ vào Tân Trạm nói: “Cậu không chết?” Tân Trạm cười lạnh hỏi: “Tại sao tôi phải chết?”

Mọi người trầm mặc không nói, trong lòng lại dấy lên sóng to gió lớn.

Tân Trạm không chết, cũng có nghĩa bảy vị võ tông kia đã bị giết?

Đó chính là bảy vị võ tông lục phẩm! Thế mà lại không địch nổi một mình Tân Trạm? “Các người muốn làm môn chủ à?” Tân Trạm nhìn lướt qua mấy vị trưởng lão, thản nhiên nói.

“Không không phải, chúng tôi không có ý đó!” Tam trưởng lão lập tức “bich” một cái quỳ xuống đất.

“Là nhị trưởng lão kêu chúng tôi làm vậy, ông ta nói chỉ cần ép Nhan môn chủ thoải vị, đến lúc đó gia nhập nhà họ Tộ, thay thể địa vị của Vô Nhai Tông ở Thanh Nguyên!”

Tân Tram hơi híp mắt, cười nói: “Đó cũng là một ý không tồi, bây giờ nhà họ Tô ở Thanh Nguyên quả thật có chỗ trống

Sắc mặt nhị trưởng lão khó lường, ông ta lạnh giọng nói: “Muốn chém giết muốn róc thịt gì thi tùy!”

Tân Trạm vươn vai một cái, anh nhìn sang Nhan Như Ngọc, nói: “Nhan môn chủ, cô xử lý đi.”

Nhan Như Ngọc đã ở cùng mấy vị trưởng lão nhiều năm, giết ông ta, tất nhiên cô ta không làm được. Nhưng giữ ông ta lại, trong lòng nhất định sẽ có khúc mắc.

“Nhị trưong lão, từ hôm nay trở đi ông không còn là người của Tân Môn nữa, ông đi đi.” Nhan Như Ngọc nói. Nhị trưởng lão nhíu mày, ông ta không nói gì mà nhìn về phía Tân Trạm.

Ánh mắt của Nhan Như Ngọc cũng rơi vào trên người Tân Tram

Trong lòng bọn họ đều biết rõ, đi hay chết, chỉ có Tân Trạm nói mới tính.

Tân Trạm khoát tay bảo: “Nhan môn chủ đã mở miệng rồi, ông đi đi.”

Nhị trưởng lão híp mắt nói: “Cậu chắc chứ?”

“Đi nhanh lên đi” Tân Trạm khoát tay: “Tôi mệt rồi, đừng chậm trễ thời gian của tôi.”

Nhị trưởng lão nghe vậy, không nói gì, chạy đi ngay.

“Mấy người còn lại xử lý thể nào?” Nhan Như Ngọc nhỏ giọng hỏi.

Tân Trạm khoát tay nói: “Ừm, phạt bọn họ ba tháng tiền “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Mấy vị trưởng lão xoa lỗ lương!” tai, còn tưởng là mình nghe nhầm.

“Vậy thì bốn tháng đi, bốn tháng.” Tân Trạm cười nói. Mấy trưởng lão sững sờ, sau đó vội vàng khom người nói: “Cảm ơn môn chủ!”

Sau khi đuổi bọn họ đi, Nhan Như Ngọc cười khổ nói: “Töi còn tưởng rằng anh sẽ giết bọn họ.

Tân Trạm lắc đầu nói: “Bọn ho cũng chang làm gì sai, thực lực Tân Môn không mạnh, bọn họ rời khỏi cũng đúng.”

Nói đến đây, Tân Trạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Đương nhiên, người ở lại tôi cũng sẽ không bạc đãi họ.”

Nhan Như Ngọc còn muốn hỏi gi đó, nhưng Tân Trạm đã khoát tay nói: “Tôi mệt rồi, đi tầm để ngủ đây.”

Nhà họ Tô.

Cách ước chiến với Tô Vũ chi còn lại hai ngày.

Thủ đô lúc này có thể nói là gợn sóng chập chùng.

Trong phòng sách nhà họ Tô, trước mặt Tiêu Dĩnh Thiến đang đặt một cái hộp.

Trong hộp là một quyến lịch mà Thiên Cơ Tử từng tặng. Trên lịch khoanh một ngày, ngày đó chính là ngày nhà họ

Tô suy bai.

Mà cách ngày đó chỉ còn lại thời gian chưa đến nửa năm.

Đáng tiếc là toàn bộ nhà họ Tô từ trên xuống dưới, ngoại trừ nhánh của Tô Tề Hải ra thì không có ai tin Thiên Cơ Tử.

Theo bọn họ nghĩ, Thiên Cơ Tử là một lão già buôn thần bản thánh.

Đế quốc của nhà họ Tô khổng lồ như vậy, các phương diện đều đang phát triển không ngừng, làm sao có thể sụp đổ được? “Thứ trong miệng Thiên Cơ Tử rốt cuộc là cái gì.” Tiêu Dĩnh Thiển xoa đầu mình, có vẻ cực kỳ đau đầu.

Nhà họ Tô gần như đã dùng hết mọi biện pháp cũng không thế cay miệng của cụ Tô.

“Lão già này, miệng đúng là cứng thật.” Tiêu Dĩnh Thiến thấp giọng nói.

Dứt lời, khóe miệng bà ta lại cong lên một nụ cười.

“Nhưng chẳng mấy chốc sẽ kết thúc. Tiêu Dĩnh Thiến lạnh giọng nói: “Chi cân Tô Vũ thằng Tân Trạm, tất cả đều sẽ được phơi

Sau đó, Tiêu Dĩnh Thiến cất hộp vào, bà ta lấy điện thoại ra, nhấn số điện thoại của nhị hộ pháp. Điện thoại vang lên hơn mười tiếng, bên kia không có ai nghe.

Điều này không khỏi khiến Tiêu Dĩnh Thiến nhíu mày, với điện thoại của Tiêu Dĩnh Thiến, từ trước đến nay hộ pháp của nhà họ Tô đều nhận ngay lập tức.

Theo lúc này, chắc Tân Trạm cũng đã nửa tàn rồi.” Tiêu Dĩnh thấp giọng nói.

Bà ta lại gọi hai lần, vẫn không có người nghe.

Tiêu Dĩnh Thiến không nghĩ nhiều, dứt khoát ném điện thoại sang một bên.

Dù sao trong mắt bà ta, chuyện này căn bản không thể xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào.

Hiệp hội võ đạo thủ đô, Chu Định đang ngồi trong phòng tiếp khách với Thương Trụ.

“Chu quốc sư, ước chiến lần này, hiệp hội võ đạo cũng rất xem Thương Trụ nhàn nhạt mở miệng nói: “Bên trên ra lệnh, Tô Vũ phải thắng”

Chu Định cau mày hỏi: “Có ý

Thương Trụ tiếp tục nói: “Ước chiến lần này đã không là chuyện của nhà họ Tô nữa, ông hiểu chưa?”

Chu Định cười nhạo nói: “Cho dù hiệp hội võ đạo thủ đô không nhúng tay vào, Tân Trạm cũng chắc chắn phải chết.” Nhớ tới nhục nhã phải chịu ở khu rèn luyện, Chu Định bừng bừng lửa giận.

Ông ta thậm chí còn giao hẹn với Tô Vũ, nhất định không thể để Tân Trạm chết ngay mà phải đánh anh cho tàn phế, sau đó rút lột da.

Thương Trụ trầm mặc một lát, bỗng nhiên mở miệng nói: “Chu quốc sư, tốt nhất ông đừng quá coi thường Tân Trạm.” Sắc mặt Chu Định lạnh lẽo, ông ta hừ lạnh nói: “Thương

Trụ, ông có ý gì? Tô Vũ đã nhận được toàn bộ truyền thừa của tôi, chẳng lẽ còn không thể thắng được một thằng nhãi ở nông thôn sao?”

Thương Trụ còn muốn nói gì đó, Chu Định đã trực tiếp đứng dậy ngắt lời ông ta, nói: “Không cần nhiều lời, thay tôi chuẩn bị một gian nhà tù thật tốt, chờ giam giữ Tân Trạm đi!”

Sau khi vứt ra những lời này, Chu Định liên quay đầu bỏ đi.

Thương Trụ trầm mặc không nói, không biết đang nghĩ gì.

Ngày hôm sau, Tô Vũ dựa theo yêu cầu của Tô Tê Hải và Chu Định, đến trang viên của nhà họ Tô. Chủ nhân của trang viên này chính là ông cụ Tô, hôm nay nhà họ Tô cực kỳ náo nhiệt

Ngoại trừ nhánh của Tô Tề Hải ra, anh hai của Tô Tề Hải là Tô Hầu cũng đã trở về.

Tô Hầu nằm trong tay để quốc thương nghiệp của nhà họ

Tô, tài sản của công ty dưới tay ông ta tính gộp lại đã đến mấy chục ngàn tỷ, hơn nữa tài sản vẫn còn đang tiếp tục tăng giá. Lúc Tô Tề Hải và Tô Vũ bước vào, Tô Hầu và ông cụ Tô đang thân thiết trò chuyện.

Sau khi nhìn thầy Tô Tề Hải, sắc mặt ông cụ Tô lập tức trở nên cực kỳ bình thản.

“Ba, anh hai.” Tô Tề Hải đi qua, cúi đầu chào hỏi một tiếng.

“Ông nội, bác hai.” Tô Vũ cũng vội vàng làm theo.

Ông cụ Tô nhẹ gật đầu, ông ta nhìn Tô Vũ, hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”

Tô Vũ vội vàng nói: “Xin ông nội yên tâm, nhất định cháu sẽ không để cho nhà họ Tô mất mặt!”

Tô Hầu ở một bên nói: “Tô Vũ, ước chiến lần này, ngoại trừ hiệp hội võ đạo thủ đô ra còn có rất nhiều bạn bè giới kinh doanh đang chú ý tới, một khi thua, vậy toàn bộ mặt mũi nhà họ Tô không còn chỗ để đến lúc đó chỉ sợ giá trị thị trường của nhà họ Tô cũng phải bốc hơi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play