Thực ra Tân Trạm đã đoán đúng, cho dù mình và Sử Thi Vũ có mâu thuẫn, nhưng Tân Trạm đang làm mất mặt nhà họ Sử, làm sao anh ta có thể làm bạn với Tân Trạm.

Ngọn lửa cuồn cuộn ngút trời, lan khắp bán kính một trăm mét.

Thật may Tân Trạm đứng trên một tảng núi cao, ở gân cũng không có người khác.

Ngoài các tu sĩ Hợp Thể cảnh ở bên cạnh đang quan sát phá vỡ trận pháp ở trước ra thì hầu như tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn sang bên đây.

Nhất là vài vị Thiên Kiêu mà trước đó Sử Hoài Quang đã giới thiệu, họ cũng nhìn ngọn lửa cuồn cuộn trên bầu trời với một chút ngạc nhiên.

Ngọn lửa cháy mạnh, đoán chừng đã thiêu đốt hoàn toàn mới từ từ yếu dần.

Ánh mắt của Sử Hoài Quang dừng trên mặt đất đang cháy, anh ta định nhìn tình cảnh thê thảm của Tân Trạm ở bên trong.

Rất nhiều tu sĩ cũng tròn mắt nhìn.

Nhưng khi ngọn lửa tan biến, đã không nhìn thấy tung tích của bóng dáng Tân Trạm.

“Chẳng lẽ bị thiêu thành tro như vậy sao?”

Sử Hoài Quang cau mày.

Người được Cực Hàn Băng Cung mời đến sẽ không yếu như vậy đâu.

Khi anh ta đang suy nghĩ lung tung thì chợt nghe tiếng gió rít bên tai.

Sau đó, mọi người nhìn thấy trên bầu trời có một ngọn lửa rực cháy và lao thẳng tới nơi của Hỏa Quảng với tốc độ cực nhanh.

“Không đáp trả lại thì bất lịch sử rồi”

Giọng nói của Tân Trạm cũng đồng thời vang lên từ xa.

Mọi người đều nhìn thấy Tân Trạm không biết từ khi nào đã lơ lửng ở giữa không trung phía xa xa.

Kinh hồng này bay ra rõ ràng là một mũi tên dài tràn đây linh khí dao động.

Đột nhiên Hoả Quảng trợn tròn mắt, anh ta đứng lên khỏi Bạch Cốt.

Hỏa Quang giơ tay ra và đánh về phía mũi tên dài này.

Ầm!

Trong bàn tay của Hỏa Quảng, chí hỏa ngưng tụ thành một đầu mãnh hổ sặc sỡ, va chạm với Diệt Thế Tiễn.

Đột nhiên ngọn lửa bùng nổ ngút trời khiến màng nhĩ của mọi người đều đau nhức vì tiếng nổ ầm ầm.

Lần này đến lượt Hỏa Quảng bị nuốt chửng trong ngọn lửa.

Không biết có phải là trùng hợp hay không, trong đó có một ngọn lửa bùng cháy giống như rồng lửa băn lên, lao thẳng đến chỗ Sử Hoài Quang đang có chút bối rối.

Sắc mặt của Sử Hoài Quang hơi thay đổi, anh ta nhanh chóng bấm tay niệm thần chú để ngăn cản ngọn lửa.

Nhưng dường như anh ta không kịp chuẩn bị, bóng dáng cũng không khỏi bị dư âm của chí hỏa làm cho run rẩy. Anh ta không ngừng lùi lại phía sau, hơi chật vật mà rơi xuống mặt đất.

Nhìn thấy Tân Trạm bắn ra một mũi tên, suýt chút nữa Hỏa Quảng đã bị ngọn lửa nuốt chửng, Sử Hoài Quang đã rút lui và rơi xuống đất.

Cả hiện trường đều im lặng, không ít tu sĩ trẻ tuổi đều kinh ngạc nhìn về phía Tân Trạm.

Tân Trạm Hợp Thể cảnh tứ phẩm này, không những tránh thoát đòn tấn công của Hỏa Quảng, bình an vô sự, thậm chí lại còn thừa sức tổ chức một đợt phản công kinh thiên động địa như vậy.

Ban đầu còn đánh giá thấp Tân Trạm, nhưng hiện tại xem ra, quả nhiên là Cực Hàn Băng Cung phái ra một thằng nhóc không phải tâm thường.

“Đồ khốn, anh dám ra tay với đại ca của tôi.”

Vào lúc ngọn lửa đang cháy dữ dội, trong không trung vang lên một tiếng gào thét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play