“Em gái, Tiêu Thành này thật đúng là thật tâm thích em, ta bảo hắn quỳ xuống cho ta, hắn còn thật sự muốn quỳ.”

“Nếu như bây giờ em muốn sống, vậy hãy để Tiêu Thành ngoan ngoãn nghe lời ta, ta chăng những muôn hăn quỳ xuống, còn muốn hắn chuẩn bị chuyên cơ tiễn ta rời đi.”

Trong tay đại ca cầm đầu nắm mạng Hà Băng, nên rất có tự tin, bà ta cảm thấy Hà Băng tới chỉ là gia tăng rồi lợi thế trong tay mình.

Hà Băng liếc đại ca cầm đầu, sau đó đưa mắt rơi trên khuôn mặt tuần tú của Tiêu Thành, thì ra… anh có thể vì cô mà quỳ xuống với người khác.

Hà Băng nhếch đôi môi đỏ mọng, chữ chữ leng keng nói: “Tiêu Thành, đừng quỳ!”

Đại ca cầm đầu biến sắc: “Lẽ nào mày không muốn sống?”

Hà Băng lặc đâu, đôi mắt sáng đong đầy ánh sao tràn ra vẻ kinh tâm động phách: “Không ai có thể bắt tôi tới uy hiếp anh ấy, nếu có một ngày tôi trở thành uy hiếp và nhược điểm trí mạng của anh ấy, vậy thì, tô sẽ tự tay… hủy đi chính mình!”

Vừa dứt lời, Hà Băng trực tiếp vươn tay, cô rút đao nhọn giắt bên hông Tiểu Lục, sau đó không chút do dự đâm mũi đao vào trong tim mình.

Phụt.

Một dòng máu nóng bắn tung tóe ra.

Đại ca cầm đầu kinh hãi, mấy năm nay bà ta không phải chưa từng gặp qua cô gái mạnh mẽ cương quyết, thế nhưng cô gái có thê tự đâm mình như Hà Băng, bà ta thật sự lần đầu tiên thấy. . truyen bjyx

Lúc này trong tầm mắt nhoáng lên, Tiêu Thành đã tới trước mặt bà ta, bàn tay to của người đàn ông nhanh như tia chớp thò đến, giành lấy thiết bị kích nỗ trong lòng bàn tay bà ta.

Tiêu Thành tựa như quỷ mị, tốc độ quá nhanh.

Đại ca cầm đầu còn chưa phản ứng kịp: “phanh” một tiếng, một viên đạn bắn vào giữa hai chân đại ca cầm đầu, bà ta trực tiếp ngồi phịch ở trên mặt đât.

Đại ca cầm đầu bị bắt.

Tiêu Thành nhắc đôi chân dài từng bước một đi đên Hà Băng, sau đó ngôi xổm người xuống, ngón tay thon dài đang run rẩy, anh bế cô gái lên, ôm trong ngực mình.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng dính máu, anh vươn tay lau sạch vết máu trên mặt cô, cả thế giới phảng phất đều yên lặng, an tĩnh đến độ anh có thể nghe được tiếng hít thở yếu ớt của cô.

“Đừng sợ, không có chuyện gì đâu…

em sẽ không chết, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay lập tức…” Tiêu Thành ôm ngang Hà Băng.

Mọi người nhìn Tiêu Thành, cả người anh đã nổi hết gân xanh, nhìn vô cùng sát khí dữ tợn, hiển lộ sự đáng sợ từ trong xương, hai mắt anh đỏ bừng nhìn cô gái cả người đẫm máu. Trong mắt, trong lòng, đều là cô.

Tiêu Thành ôm Hà Băng đi ra, bác sĩ chạy tới: “Thả Hà tiểu thư xuống, để tôi nhìn thử.”

Tiêu Thành đặt cô gái trong lòng trên băng ca, bác sĩ kiểm tra vết thương một hồi: “Lưỡi dao cách tim chỉ một đoạn nhỏ, Hà tiểu thư còn có thể cứu được, mau mau đến bệnh viện, Hà tiểu thư phải lập tức tiến hành phẫu thuật.”

Tiêu Thành nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Hà Băng, tay cô không chút nhiệt độ, anh dùng lực xoa xoa, muốn truyền nhiệt độ của mình lại cho cô: “Băng Băng, tỉnh lại đi… Băng Băng…”

Phảng phất nghe được tiếng gọi của người đàn ông, Hà Băng cật lực mở mắt, cô lập tức đụng phải viền mắt đỏ bừng của anh, cô chậm rãi câu môi: “Không sao đâu… Em không sao… em cũng không ngốc, lúc hạ dao… tay em đã trật đi, sẽ không lấy mạng em… Tiêu Thành, em còn chưa muốn chết… em có phải rất thông minh không?”

Cô hỏi – em có phải rất thông minh không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play