*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cái gọi là Tiên Tông chắc chắn không phải một chính tông của một tông môn thượng cổ nào đó, có lẽ đây là một biệt viện hoặc có bí mật gì đó mà nhà họ Diệp cố tình che giấu.
Dù sao một tông môn đã có cả nơi ngự thú thì trong tiên điện cũng không thể chỉ có một không gian rộng lớn như thế được. Nếu như gặp phải linh thú có hình dáng khổng lồ, chắc.chắn không thể nuôi dưỡng được mấy con.
Mà trong lúc Tân Trạm thăm dò tiên điện, cuối cùng thì đám người nhà họ Diệp cũng tới trước chính điện.
Chính điện là nơi linh khí nông đậm nhất, không biết tự nhiên có một đám mãnh thú xông vào từ lúc nào, bọn họ cũng phải phí không ít sức lực mới dọn dẹp sạch sẽ được.
Tam trưởng lão đánh ra một đạo linh khí, cửa điện dày nặng theo đó mở ra.
Thứ lộ ra bên ngoài là một pho tượng tiên được điêu khắc bằng ngọ. Nhìn thấy vật này, ánh mắt của đám người nhà họ Diệp đều bắt đầu hừng hực lửa.
Vượt qua một chặng đường, cuối cùng cũng lấy được vật muốn tìm.
“Anh ba, không biết trong tòa chính điện này, có ẩn giấu cạm bẫy không nhỉ?” Ngũ trưởng lão mở lời.
“Hai người các cậu tiến vào xem xét tình hình đi” Tam trưởng lão gật đầu rồi vươn tay chỉ, sắp xếp cho hai người trong gia tộc tiến vào đó.
Nhìn hai người phòng bị rồi tiến vào sâu trong đại điện một cách bình an thì Tam trưởng lão cười thật to.
“Lão phu thực sự đã đoán đúng, bên trong tòa tiên điện này không có trận pháp lớn, thế mà tên họ Trình kia còn muốn giở trò bịp bợm. Cho cậu ta hai tòa tiên điện, tổ tiên cậu ta đã phải rối rít cảm ơn rồi.
“Chúng ta đi thôi.”
Tam trưởng lão bước vào trong, mọi người cũng đi theo vào.
Nhưng sau khi tất cả mọi người đều đặt chân vào bên trong thì đột nhiên có một tiếng rên khe khẽ vang lên khắp đại điện.
Có tu sĩ cố gắng bay ra khỏi đại điện nhưng ánh sáng của văn trận giống như một bức tường, nổi lên một cách đột ngột.
Tu sĩ đụng vào mặt trên của văn trận, bị bắn ngược lại và bị thương.
“Một loại văn trận nào đó đã bị kích hoạt rồi, thông báo cho người bên ngoài, mau đi gọi lão Tùng vào đây!” Nhìn thấy tình hình như vậy, Ngũ trưởng lão hét to lên.
Khi Tân Trạm đang tìm kiếm trong Tiên Điện thì thấy vài bóng người đang vội vã bay về phía khu vực anh đang đứng.
Đợi khi Tân Trạm thu dọn đồ đạc bước ra ngoài, một người trong nhà họ Diệp nhìn thấy anh thì bay xuống ngay lập tức.
“Trình đạo hữu, Tam trưởng lão ở bên đó gặp phải chuyện lớn, xin anh qua giúp đỡ” Tu sĩ nhà họ Diệp nói lắp bắp bằng giọng kinh hãi, mồ hôi đầm đìa, cũng không biết đã đợi ở đây bao lâu, lúc này trông thấy anh thì vội vàng lên tiếng, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Tự tát vào mặt đến nhanh như vậy sao?
Tân Trạm có chút ngạc nhiên, sau đó lạnh lùng cười một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT