“Không ngờ trận pháp Cổ tông môn kỳ quái như vậy, mỗi lần tôi chờ phá trận kết quả lại không giống nhau, cái này nên phá giải như thế nào đây?”

“Thương thế lão Vân thế nào rồi?”

“Đã tỉnh rồi, nhưng trong thời gian ngắn không có biện pháp nào phá trận, thật sự rất tà môn, rõ ràng mới đi vào hai bước, hơn nữa tôi cũng nhớ là không đi nhầm mà”

Tu sĩ đang nghị luận đột nhiên chú ý đến Tân Trạm đang bước xuống từ Linh Châu, lập tức ngừng thảo luận, cảnh giác nhìn qua.

“Anh Sương, người này là?”

Một ông lão tóc trắng nhíu mày, mở miệng hỏi.

“Tam trưởng lão, đây là đạo hữu đã cứu Diệp Linh Chi, cũng là bạn của Diệp Thành…”

Diệp Anh Sương còn chưa nói xong, sắc mặt ông lão tóc đen bên cạnh lập tức trầm xuống.



“Quả thực làm càn mài Cho dù người này từng cứu Diệp Linh Chi, dù là bạn của ai cũng không thể đưa đến nơi này được”

“Tuổi Diệp Linh Chỉ còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, chẳng lẽ cô còn không biết việc phá vỡ trận pháp này đối với nhà họ Diệp quan trọng thế nào sao?”

“Đúng vậy, đây chính là bí mật của nhà họ Diệp, lại là việc vô cùng quan trọng, Anh Sương cô không nên tùy tiện đưa người khác đến đây”

Ông lão đầu tiên mở miệng, nhưng tu sĩ khác cũng phụ họa.

“Ngũ trưởng lão, cho tôi nói xong đi.”

Diệp Anh Sương nhíu mày, nhìn ông lão tóc đen nói: “Vị này là đạo hữu Trình, chẳng những là bạn của Diệp Thành, hơn nữa nghe Linh Chỉ nói anh ấy là đại sư trận pháp rất lợi hại”

“Tôi thấy các vị chú bác phá giải trận pháp rất không dễ dàng cho nên mới đặc biệt mời anh ấy đến đây”

“Cậu ta là đại sư trận pháp?” Ngũ trưởng lão nhíu mày, có chút nghỉ ngờ đánh giá Tân Trạm, hiển nhiên có chút không tin.

“Anh Sương, con nôn nóng quá rồi đấy. Cho dù vị này là bậc thầy trận pháp nhưng lão Tùng đang phá giải trận pháp, lại có kinh nghiệm mà lão Vân để lại trước đó nữa, thế nên còn có trận pháp gì mà không thể phá chứ?” Lúc này Tam trưởng lão chậm rãi nói.

“Tạm thời cứ để cậu bạn này nghỉ ngơi ở đây đi, đợi chúng †a thăm dò hết di tích này thì sẽ tặng cậu ta thứ gì đó”

Nói xong, ông ta quay đầu đi, nhìn kĩ trận pháp.

Từ đầu tới cuối, ông ta không hề để ý đến Tân Trạm, rõ ràng là không tin cậu thanh niên trẻ tuổi được Diệp Anh Sương dẫn đến.

Tân Trạm lắc đầu, mấy vị trưởng lão nhà họ Diệp thật sự rất tự tin.

Diệp Anh Sương cũng cau mày, nhìn hai người đều quay đầu nhìn trận pháp một cách chăm chú thì cô ấy không nói gì nữa vì đã quá bất lực rồi.

Vì giúp đỡ gia tộc nên Diệp Anh Sương mới mời Tân Trạm đến, nhưng cô ấy không phải người có quyền quyết định trong chuyện này, cũng không khuyên bảo được hai chú của mình.

“Trình đạo hữu…” Diệp Anh Sương áy náy nói. Vốn cho rằng mình mời Tân Trạm đến sẽ được nhà họ Diệp chào đón nhưng không ngờ nhà họ Diệp lại có thái độ như thế.

“Không đâu, cũng là dịp để Tân Trạm thấy không có vấn đề gì cả, dù sao cũng đã đến rồi, vậy thì yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo thôi  học hỏi thêm mà”

Bấy giờ, cách trước mặt mọi người khoảng trăm mét, màn sáng mờ ảo của trận pháp đang lưu chuyển.

Lão Tùng mà Tam trưởng lão vừa nhắc đến đang ngồi xếp bằng sát mép trận pháp, tóc ông ta bạc phơ, xem ra tuổi tác cũng lớn rồi.

Mà lúc này ông ta đang chau mày, cánh tay chốc chốc lại đưa vào trong trận pháp, dáng vẻ trâm ngâm suy nghĩ.

Một trận pháp bình thường không thể chạm tay vào mới có hiệu lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play