“Không cần, viên linh châu tìm báu vật này sẽ không thăm dò những kho tàng báu vật đã bị người ta khai quật, bây giờ chúng ta chưa tập hợp đông đủ, các tu sĩ khác cũng giống như vậy, nếu như còn tiếp tục chờ đợi thì trái lại sẽ làm hỏng mất thời cơ”

Long Thần giơ một tay lên, viên linh châu này lập tức bay vút lên trời, từ trong đó phóng ra từng tia sáng màu vàng, tràn vào trong trời đất.

Một lát sau, đột nhiên viên linh châu này rung lên, sau đó bay vút về một hướng.

“Ha ha ha, vừa tiến vào đã phát hiện ra kho tàng báu vật, xem ra vận may của tôi thật sự không tồi.”

Trong đôi mắt của Long Thần lóe lên sự tham lam, anh ta cười to bay lên, những người khác trong bang Ngọc Quỷ cũng đuổi theo ở phía sau.

Bay khoảng chừng thời gian một nén nhang thì viên linh châu màu vàng này lơ lửng bất động giữa không trung ở trên một vùng thung lũng.

Ở giữa không trung, đôi mắt của Long Thần giật giật, ánh mắt rơi vào trong hang núi, lập tức phát hiện ra được một vị trí mà linh khí có chút khác thường.

Anh ta đang muốn bay vào trong hang núi thì lúc này ở một hướng khác có một luồng sáng nhanh chóng lướt đến, nhanh như tia chớp.

Trong phút chốc, cũng dừng lại ở trên thung lũng.

“Không xong rồi, quả nhiên đám người này cũng vì kho tàng báu vật này mà đến”

Luồng ánh sáng bay lượn đến đây tất nhiên chính là ba người Tân Trạm, hơn nữa cảm nhận được hơi thở của đối phương nên Tân Trạm đã biến đổi thành dáng vẻ của Khương Thời Miễn từ sớm.

Lúc này cả hai bên đều không đáp xuống dưới mà lơ lửng ở phía trên thung lũng, đối diện nhau trên không trung.

“Tân Trạm, đối phương là bang chủ của Ngọc Quỷ, cũng giống như người của bang Ngọc Huyết mà chúng ta đã đối phó trước đó.” Ngô Bình Nhi lướt qua người đàn ông kia một chút rồi truyền âm nói.

“Bang Ngọc Quỷ, xem ra hai chúng ta và Ngọc Minh đúng là có duyên” Tân Trạm cũng hơi khác thường một chút, không ngờ bây giờ mới qua có một ngày mà lại đụng phải người trong bang phái Ngọc Minh.

“Bây giờ phải làm sao, đánh hay là đi?” Tân Thiên truyền âm nói. Anh ta đã bắt đầu vận chuyển linh khí, chuẩn bị xong để ra tay bất cứ lúc nào.

“Nhị ca đừng vội, nhìn xem tình hình một chút rồi nói tiếp”

Tân Trạm truyền âm nói.

Mặc dù đối phương chỉ có mười mấy người, nhưng khi đánh nhau chưa chắc sẽ thua, nếu như gây ra ồn ào thì khi đó thứ nhất sẽ dẫn đến phiền phức, thứ hai cũng lãng phí thời gian.

“Vậy mà người đến lại là đạo hữu Khương”

Ngay vào lúc ba người Tân Trạm thu hồi thuyền bay dừng chân lại thì đám tu sĩ của bang Ngọc Quỷ cũng nhìn thấy được ba người Tân Trạm.

Mà nhìn thấy Khương Thời Miễn do Tân Trạm biến thành thì trong lòng của bang chủ Ngọc Quỷ cũng âm thâm mắng một câu.

Nếu như chỉ là bất cứ ba người nào đến thì mình cũng không cần liếc đến đã trực tiếp phái người giết người diệt khẩu cho xong việc, kết quả lại là tên Ngũ Tử Ma Môn Khương Thời Miễn này, bản thân anh ta không thể nào không xem trọng.

“Chính là cậu chủ nhà chúng tôi, các người là bang Ngọc Quỷ phải không”

Tân Trạm không có mở miệng. Tân Thiên chọn nói chuyện thay anh.

“Hừ, đúng là ngông cuồng, bổn tôn cũng là chúa tể một phương, cái tên Khương Thời Miễn này lại để cho một kẻ tôi tớ đối thoại với mình, Ngũ Tử Ma Môn thì có thể phách lối hay sao”

Bang chủ Ngọc Quỷ thấy Tân Trạm không nói lời nào thì trong lòng oán thâm một câu rồi nói: “Bổn tôn Long Thần, chính là bang chủ của Ngọc Quỷ. Đạo hữu Khương, cũng không nói nhiều thêm nữa, kho tàng báu vật lớn này là do chúng tôi phát hiện ra trước, xét theo thứ tự thì mong đạo hữu Khương nhường lại cái bảo tàng ở nơi này”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play