“Thứ hai, Tân Trạm là người có công với nhà họ Tân, các người có thể nói một câu cảm ơn rồi đặt câu hỏi cho nó mà.

Đây là thái độ của các vị trưởng lão đức cao vọng trọng đó sao?”

“Còn có Hách Tác Kì mạnh mẽ như vậy, Tân Trạm cũng không dám quay về, con trai tôi dám hành động ở cảnh thần phó lục phẩm, tại sao các người không thấy được trách nhiệm và dũng khí trên người nó chứ?”

“Quan trọng nhất là, để tu luyện được Tân Vương thể hoàn chỉnh khó như thế nào, các người cũng biết rõ, tuổi của nó còn nhỏ, vậy mà có thể luyện đến ngũ trọng thối thể, các người vẫn chưa phát hiện ra giá trị tài năng của nó sao?”

Tân Phong Triết hỏi ngược lại, nói xong bảy vị trưởng lão đều trừng mắt nhìn ông ấy, trong lúc nhất thời không còn lời nào để nói.

Vốn dĩ căn phòng đang nồng nặc mùi thuốc chỉ trong chốc lát đã trở nên yên tĩnh lạ thường.

Những lời nói đó của Tân Phong Triết tuy rất tùy tiện, rất khó nghe, nhưng lại rất có lý.

Bọn họ cũng muốn phản bác lại, nhưng thực sự không biết phải nói sao.

Dù cho Tân Trạm có không đúng với Tân Vương thể thế nào đi chăng nữa, nhưng đánh bại Hách Tác Kì quả thực là một thành tích lớn, kết quả lại không có ai suy nghĩ cho nỗ lực của anh, đến một lời cảm ơn cũng không có.

Mấy vị trưởng lão cũng đã nhìn ra mấy vết thương trên người anh, nói không nghiêm trọng nhưng thật ra cũng không hề nhẹ.

Nhưng ngay khi Tân Bách Vinh hùng hổ hăm dọa, bọn họ cũng hùa theo, không dám mở miệng nói sang chuyện khác.

Nghĩ đến đây, đúng là xấu hổ.

Mấy vị trưởng lão thái thượng lập tức tự trách đầu óc mình không tỉnh táo.

Lại để cho một người trẻ tuổi vừa có đóng góp to lớn cho nhà họ Tân thương tích đầy người bị lôi ra trách mắng và tra hỏi, đây là chuyện mà mấy vị trưởng lão ngồi trên cao như họ nên làm sao?

Mọi người sẽ nghĩ như thế nào về chuyện này, sau này còn ai dám tận lực liều mạng cho nhà họ Tân nữa đây?

Bị Tân Phong Triết vạch trần điểm này, ngay cả Tân Bách Vinh cũng không còn gì để nói.

Đương nhiên, không ít người không quan tâm đến sinh tử của Tân Thành.

Nguyên nhân chính là bọn họ bị Tân Vương thể của Tân Trạm thi triển khiến trong lòng cảm thấy không yên tâm, điểm đó khiến họ vô cùng lo lắng.

“Khụ khụ, Phong Triết à, ông bớt giận đi. Do công pháp này bị lộ ra ngoài nên chúng tôi hơi sốt ruột, chứ không có ý nhằm vào Tân Trạm đâu” Tân Bách Chiến vội ho một tiếng.

Bầu không khí lập tức trở nên hòa hoãn hơn.

“Đúng vậy, chúng tôi chỉ muốn tốt cho Tân gia thôi, ông cũng biết mà” Một trưởng lão khác vội vàng phụ họa theo.

“Tôi thấy chuyện này đã rõ ràng đôi chút rồi, hôm nay chỉ nói tới đây thôi. Tân Trạm à, cậu về nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này chúng ta sẽ bàn bạc sau.”

“Thôi được rồi, dù sao Tân Phong Triết cũng đã nói rõ chân tướng sự việc. Những chuyện còn lại không cần Tân Trạm tới giải quyết nữa, trở về nghỉ ngơi đi”

“Cứ thế mà đi à?”

Tân Phong Triết thấy mấy đại trưởng lão định đi thì nhíu mày lại.

“Các người khiến con trai tôi bị thương nặng, còn kéo tới đe dọa. Suýt nữa thì ném nó vào Vực Hối Lỗi, bây giờ lại chỉ nói mấy câu coi như chưa có chuyện gì xảy ra?”

“Phong Triết à, ngươi cũng biết ta chỉ hù dọa Tân Thành một chút thôi mà, sao có thể thật sự bắt nó đi đày nửa năm được” Trưởng lão Bạch Mi bất đắc dĩ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play