“Đúng rồi, cụ Tứ Tổ, cháu muốn xin cụ một chuyện nữa, khi đi vào không gian khí căn nguyên này, Tân Trạm cần có chút chỉ dẫn, cháu bảo đảm sẽ không động vào căn nguyên ở đó, cụ có thể cho cháu vào đó cùng, nếu không thì trừ bớt công lao của cháu đi cũng được” Tân Sương Nhan nói.

Ông lão nhíu mày, nhưng nghĩ tới gì đó, ông lão lại bật cười.

“Theo quy tắc là không được, nhưng mỗi lần cháu trở về đều dành thời gian nói chuyện với ông già sắp xuống mồ này nên cũng coi như cháu có lòng”

Ông lão cười nói: “Chỉ cần cháu đáp ứng với ta một chuyện, thì phía bên này sẽ không thành vấn đề”

Sau đó, ông lão đổi sang nói chuyện bằng thần thức, Tân Sương Nhan nghe xong thì nhíu chặt mày lại.

Tân Trạm cũng không biết hai người nói cái gì. . ngôn tình hoàn

“Ta cũng chẳng cần chút công lao đó của cháu, nhưng mà chuyện làm thế nào để Ngũ Tổ cho phép thì cháu phải tự giải quyết” Tứ Tổ nói.

“Có chuyện gì mà cần ta thông qua vậy”

Hai người nói xong thì có một người đi ra khỏi phòng.

Cũng là một ông lão, nhưng trẻ hơn Tứ Tổ một chút, thân hình khá mập, trông rất phúc hậu.

Theo sau ông lão ấy là một người thanh niên, Tân Trạm nhìn thấy người đó thì sững sờ.

Đó là hoàng tử của triều Tiêu Hoàng, Tiêu Vũ Nhượng.

“Lão ngũ à, Sương Nhan muốn đi cùng em trai con bé vào không gian của tổ tiên” Tứ Tổ nói.

“Cái này không được đâu, không hợp quy tắc, mặc dù cháu không động vào căn nguyên trong đó nhưng thế này là làm trái nhiệm vụ trông giữ chỗ này của chúng ta” Ngũ tổ nghe xong thì lắc đầu luôn.

Tân Sương Nhan cười nói: “Ngũ Tổ, nghe nói chắt của cụ đang gặp khó khăn trong tu vi, bây giờ vẫn chưa lĩnh ngộ được kim chỉ bản nguyên đó”

“Có việc này thật, tên nhóc đó quả là vụng về, chẳng bằng một phần mười sự thông minh nhạy bén năm đó của ta” Ông lão vuốt râu mép, tỏ vẻ tiếc hận mài sắt không nên kim mà nói.

“Thế này đi, chỉ cần cụ mở một con đường, cháu sẽ dạy nhập môn căn nguyên cho cậu ta” Tân Sương Nhan nói.

“Thật chứ? Thế cũng được, tên nhóc đó nhìn thấy ta là sợ đến mức cả người run cầm cập, tuổi các cháu xấp xỉ nhau, cháu mà dạy thì chắc chắn thằng bé sẽ nghe”

Ngũ Tổ nghe vậy thì hai mắt sáng bừng lên, cười nói: “Thực ra thì quy tắc cũng không thể thắng được tình cảm, cháu bảo đảm không động vào căn nguyên rồi thì cứ đi theo đị”

“Vậy thì cháu xin cảm ơn hai vị lão tổ” Tân Sương Nhan cười nói.

Nhân lúc hai vị lão tổ chuẩn bị.

“Công chúa khát máu, đã lâu không gặp.”

Tiêu Vũ Nhượng vừa nói vừa đi về bên này, hàm răng trắng sáng lộ ra, mỉm cười với Tân Sương Nhan, nụ cười trông rất ngứa đòn.

“Tiêu Vũ Nhượng.”

Tân Sương Nhan lạnh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ này.

Tân Trạm hơi giật mình, sao chị ba lại có biệt danh này vậy, hơn nữa, có vẻ quan hệ giữa hai người không tốt cho lắm.

Tiêu Vũ Nhượng nhếch miệng cười, rất nhiệt tình nắm vai Tân Trạm.

“Có phải cậu không hiểu tại sao không, để tôi giải thích cho cậu nhé, năm đó, chị cậu bị một đám yêu thú vây lại, linh khí cạn khô, suýt chút nữa thì treo luôn, kết quả không ngờ cô ấy lại dùng miệng cắn thẳng vào cổ yêu thú kia, uống máu để khôi phục linh khí, sau đó tiêu diệt hết đám yêu thú đó, cho nên mới xuất hiện biệt danh này” Tiêu Vũ Nhượng phổ cập khoa học cho anh vô cùng tự nhiên.

“Anh lại tới chỗ này”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play