Mộc Thịnh Lâm không nói nữa, lắng lặng nhìn lên lôi đài.

Trên lôi đài, Tân Trạm và người nam tóc dài đứng đổi diện với nhau.

Gã tóc dài này là một Đại Tông Sư thực thụ nên quả thật có tư cách để kiêu ngạo. “Trước khi lên lôi đài, hội trưởng Tự đã bảo tôi phế cậu.” Gã tóc dài nói với vẻ bình thản: “Cậu nói xem tôi có nên nghe theo ông ta không?” “Anh nói nhảm nhiều quá.” Tân Trạm nói: “Tốc chiến tốc thẳng đi, lát nữa tôi còn có chuyện phải làm.”

Đương nhiên, câu này đã chọc giận gã tóc dài, anh ta lạnh giọng nói: “Tôi đã định sẽ tha cho cậu một mạng nhưng bây giờ cậu đã chọc giận tôi rồi nên cậu chỉ có con đường chết.”

Dứt lời, trên tay anh ta dâng lên từng đợt khí, trên nắm tay có gì đó lóe lên như lôi điện!

Tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên liên hồi, nhiệt độ xung quanh đột ngột tăng cao, ngay cả không khí cũng như sắp bị cháy rụi vậy! “Chịu chết đi!”

Ngay sau đó, gã tóc dài quát to, lao thẳng đến với cú đấm sấm sét vang dội!

Cả quá trình hầu như đều có điện xẹt kèm theo tia chớp đầy khí thế nhưng Tân Trạm chỉ chắp hai tay sau lưng, không hề cử động, chẳng thèm ngó ngàng đến anh ta. “Rầm rầm!”

Ngay khi gần chạm đến Tân Trạm, tia sáng trên tay anh ta chợt lớn dần, dường như đã biến thành ngọn lửa đỏ rực khiến người ta khó bề mở mắt! “Bum!”

Quả đấm mạnh mẽ rơi vào người Tân Trạm, tiếng loẹt xoẹt không ngừng vang lên. “Tuyệt lắm!” Cổ Hướng Tự hưng phấn hô lớn: “Ông Lâm, thấy chưa? Chỉ cần một quyền đã kết thúc được cuộc chiến, ha ha.”

Mộc Thịnh Lâm im lặng, không quan tâm đến Cố Hướng Tự. “Uỳnh!”

Đúng lúc ấy thì chợt có một tiếng động giòn tan nổ vang trên lôi đài!

Ngay sau đó, gã tóc dài bay từ trên lôi đài thẳng ra giữa không trung!

Tân Trạm thừa thắng xông lên, anh bay lên cao rồi đạp xuống lưng của gã tóc dài nọ! “Rắc rắc”, cột sống của gã tóc dài gãy đoạn! “Âm!”

Cơ thể anh vững vàng đáp xuống tạo thành một cái hố to trên mặt đất, còn xương sống của gã tóc dài bị uốn lại thành một đường cong quái gở!

Bụi đất tung bay, gã tóc dài đã không còn nhận thức, thậm chí chẳng thể cất được thành tiếng. “Kết thúc rồi.” Tân Trạm phủi bụi trên người, bước xuống lôi đài.

Sắc mặt Cố Hướng Tự xấu đến cùng cực, miệng há to thành chữ O, hoàn toàn không thể tin được mọi việc đang diễn ra trước mắt.

Lúc này, Tân Trạm đi tới gần ông ta.

Cổ Hướng Tự vừa muốn nói gì đó thì Tần Trạm đã đi ngang qua ông ta đến chỗ Mộc Thịnh Lâm. “Hội trưởng Lâm, tôi nhớ hình như cuộc thi này có giải thưởng gì phải không?” Tân Trạm hỏi. Mộc Thịnh Lâm khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, tuy quy mô của lần tranh tài này không lớn, nhưng Hiệp hội võ đạo tỉnh đã phê duyệt, đến lúc đó tỉnh sẽ trao giải thưởng cho cậu.” “Được.” Tần Trạm đáp: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.” “Tân… Tần Trạm.” Cố Hướng Tự có vẻ không cam lòng, ông ta chạy đến cản đường Tần Trạm, nói với vẻ mặt rối rắm: “Tần Trạm, tôi xin lỗi vì trước đây đã vô lễ với cậu, cậu biết đấy, Tân Châu không có Hiệp hội võ đạo nào, gần đây chỉ có Ninh Thành chúng tôi mà thôi.” “Vì thế, bây giờ tôi thật sự rất muốn mời cậu gia nhập vào Hiệp hội võ đạo Ninh Thành, đến lúc đó tôi sẽ đích thân bổ nhiệm cậu làm phó hội trưởng!” Cố Hướng Tự tỏ vẻ chân thành nói.

Tân Trạm thầm cười lạnh, anh đang muốn đáp lại thì Phương Hiểu Điệp bỗng mắng: “Ông đúng là không biết xấu hổ, sao ông có thể nói thế được nhỉ? À tôi biết rồi, có phải những năm qua ông cũng tu luyện cả mặt mình nữa đúng không? Thế nên da mặt mới dày vậy đó!” Cổ Hướng Tự kìm nén đến nỗi mặt mũi đỏ bừng nhưng bị á khẩu bởi những gì Phương Hiểu Điệp nói.

Tân Trạm vẫy tay, dẫn Phương Hiểu Điệp rời khỏi hội trường. “Thông minh quá sẽ bị thông minh hại đấy.” Mộc Thịnh Lâm vỗ vào bả vai của Cố Hướng Tự, không nhịn được phá lên cười ha ha.

“Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Trên xe, Phương Hiểu Điệp hỏi.

Tần Trạm thấp giọng nói: “Đi mua nhà.” “Mua nhà?” Phương Hiểu Điệp ngẩn người, sau đó nói bông đùa: “Hóa ra anh cũng biết đầu tư à, bất động sản là lựa chọn không tồi.”

Tần Trạm cười cười, không nói gì.

Anh lái xe đi thẳng đến phòng địa ốc cạnh bờ biển, ở đây mới khai trương không lâu nên nhà ở đa số đều còn trống.

Khu nhà này tên là Hải Biên Thịnh Cảnh, được mệnh danh là khu nhà được xây dựng cho tầng lớp cao cấp nhất, tổng cộng chỉ có mười ngôi biệt thự, diện tích đất phủ xanh cao đến không tưởng chẳng khác gì khu biệt thự sân vườn cả.

Tuy nhiên, vì khu này quá cao cấp dẫn đến tình trạng tiêu thụ không tốt, giá tiền mỗi một căn đều khoảng một ức trở lên, thậm chí ở Ninh Thành cũng không bán được.

Xe dừng ở cửa khu nhà, Tần Trạm dẫn Phương Hiểu Điệp đi vào văn phòng mua bán.

Vừa vào cửa, nhân viên văn phòng lập tức tươi cười chào đón.

Các cô thấy Tần Trạm lái chiếc Mercedes-Benz Grand G, vì vậy họ biết ngay Tân Trạm là khách hàng của mình. “Thưa quý khách, xin hỏi anh muốn xem nhà phải không ạ?” Nhân viên bán hàng bước nhanh tới hỏi: “Đây là bàn cát của chúng tôi, bên kia là bản mẫu của chúng tôi, quý khách có muốn xem thử không ạ?”

Tân Trạm lướt nhìn một vòng, lắc đầu nói: “Không cần.” “Quý khách, chúng ta ngồi xuống rồi nói nhé?” Nhân viên bán hàng nhiệt tình nói.

Sau khi đưa Tần Trạm đến chỗ ngồi, cô ta rót một ly cà phê cho Tần Trạm và Phương Hiểu Điệp, sau đó nói: “Còn lại hai căn ở đây, theo thứ tự là một căn phía đông và một căn phía tây, hàng xóm hai bên của quý khách đều người tiếng tăm lừng lẫy ở Ninh Thành, họ..” “Không cần giới thiệu những cái đó với tôi.” Tần Trạm phất tay nói: “Chọn căn gần bờ biển kia đi, quẹt thẻ.”

Nhân viên bán hàng sửng sốt, anh ta nuốt nước bọt cái ực, nói: “Quý khách… anh đang nói đùa sao?” Tân Trạm cười nói: “Cậu thấy tôi giống đang đùa với cậu lắm sao?”

Nhân viên bán hàng liên tục gật đầu nói: “Được, được, mời anh đi theo tôi, tôi sẽ làm thủ tục giúp anh!” Đúng lúc này, điện thoại của Tần Trạm chợt vang lên.

Người gọi tới không ai khác là Phương Kính Diệu, cha của Phương Hiểu Điệp.

Nhìn cuộc điện thoại này, Tân Trạm khẽ thở dài. Về trận thi đấu kia, Tân Trạm vẫn chưa biết nên giải thích với Phương Kính Diệu thế nào.

Sau khi bắt máy, Phương Kính Diệu bỗng cười ha ha nói: “Tần Trạm, sao rồi, mọi chuyện thuận lợi không?”

Tần Trạm cười khổ: “Phải để ông thất vọng rồi.”

Nói xong, Tân Trạm thuật lại những chuyện đã xảy ra cho Phương Kính Diệu nghe.

Sau khi nghe xong, Phương Kính Diệu im lặng hồi lâu, sau đó quát to: “Cải ông già Cố Hướng Tự này thật không biết suy xét, đáng đời lắm!”

Nghe vậy, Tân Trạm thở phào nhẹ nhõm, anh cười nói: “Chỉ cần trưởng quan Phương không trách tội tôi là được.”

Phương Kính Diệu xua tay: “Khoan hãy nói về chuyện này, lần này tôi gọi điện thoại cho cậu là có một chuyện quan trọng phải báo cho cậu biết.” “Xin trưởng quan cứ nói.” Tần Trạm đáp lời.

Phương Kính Diệu thấp giọng nói: “Tôi mới vừa nhận được tin, Thập Long môn đã ban bố lệnh Tru Sát cậu đấy” “Thập Long môn?” Tần Trạm cau mày lại: “Họ còn chưa chịu từ bỏ sao?”

Phương Kính Diệu nặng nề nói: “Tân Trạm, cậu đừng nên xem thường chuyện này vì đã mười năm qua Thập Long môn chưa từng ban bố lệnh Tru Sát nào. Theo tôi biết, từ khi Thập Long môn được thành lập đến nay, chỉ ban bố ba lệnh Tru Sát thôi nhưng chưa bao giờ thất bại cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play