Sắc mặt của Hạ chấp sự và Thôi trưởng lão thì vô cùng khó coi, trên người bọn họ đều mang thương tích, từ trong khoé miệng của Thôi trưởng lão chảy ra một dòng máu tươi.

Mấy ngàn quyền thuật mà Thường Phi Dương vừa mới đánh ra khi nãy, không biết cố ý hay vô tình, đem hai người bọn họ nhốt lại bên trong khu vực giới hạn.

Cho dù là Thường Phi Dương kia chỉ là thủ đoạn quần công, nhưng dù sao tu vi của hai bên cũng kém nhau hai cấp bậc.

Sau khi vội vàng ngăn cản, cả hai đều bị thương nặng, mỗi người đều tự nuốt đan dược, chữa trị vết thương.

“Còn thất thần ra đó làm gì, người này đã đi rồi, trận pháp của sơn cốc này chỉ còn lại một mình Liễu Mộng bảo vệ, đập phá nó” Hạ chấp sự nhìn thấy mọi người ngồi sững sờ, không khỏi tức giận mà gào thét.

Hiện tại trong lòng ông ta rất phẫn nộ, đợi cho pháp trận của sơn cốc này bị phá huỷ, bản thân nhất định sẽ giết sạch những người ở bên trong.

Không có Thường Phi Dương trấn giữ, dưới sự tấn công điên cưồng của đám người Ám Ảnh Minh, Huyền Vũ Tỏa Linh Trận bị lay động một cách kịch liệt, thậm chí đã bắt đầu xuất hiện một số vết nứt.

Liễu Mộng trấn giữ ở nơi quan trong của trận pháp, sắc mặt cũng có chút khó coi.

Cô cũng không ngờ rằng sự công kích của đám người Ám Ảnh Minh sẽ mạnh mẽ kịch liệt đến như vậy.

“Theo tình hình này, trận pháp này chắc là sẽ không thể chống đỡ được nữa trong vòng mấy giờ tới” Diệp Thành nói với vẻ lo lắng.

“Tân Trạm còn chưa hấp thụ bản nguyên xong, một lát nữa còn phải độ kiếp, vậy thì phải làm sao bây giờ?” Vân công tử cũng khẩn trương nói.

Liễu Mộng không lên tiếng, cô liếc nhìn Tân Trạm đang ngồi im khoanh chân cách đó không xa, thì đột ngột đứng dậy “Tôi đi ra ngoài, câu dẫn một số người”

“Chuyện này làm sao có thể, bên ngoài nhiều người như vậy, cô ra ngoài là quá nguy hiểm”

Diệp Thành và mấy người khác nghe xong đều kinh ngạc, vội vàng ngăn cản.

“Chỉ có một cách này, nếu không trận pháp này sẽ tan vỡ, chúng ta coi như xong đời” Liễu Mộng lắc đầu nói: “Có thù oán với các người đó là nhà họ Sài, cũng chỉ có một mình Thôi trưởng lão. Còn người mà đám người Ám Ảnh Minh đuổi giết đó chính là tôi, chỉ cần tôi rời đi, bọn họ nhất định sẽ phân người ra để truy đuổi tôi, như vậy thì mấy người có thể kiên trì đến khi Tân Trạm độ kiếp thành công.”

“Nhưng làm như vậy thì cô lại gặp nguy hiểm” Diệp Thành lo lắng nói.

Liễu Mộng làm như vậy đồng nghĩa với việc bảo vệ mọi người nhưng lại để bản thân cô rơi vào nguy hiểm.

“Vết thương của tôi cũng đã khôi phục rồi, tu vi cũng đã đủ, không cần lo lắng cho tôi, được rồi, nơi này giao cho mấy người, tôi đi đây”

Đôi mắt của Liễu Mộng lóe lên sự kiên định, nói xong cô đột nhiên lao ra ngoài, lao ra khỏi trận pháp này, bay ra bên ngoài sơn cốc.

“Có người đi ra”

Đám người Ám Ảnh Minh đang điên cuồng tấn công trận pháp, đột nhiên nhìn thấy một vầng sáng bay ra, thần sắc đều run lên.

Ai bắt được mục tiêu trước sẽ được thưởng rất hậu hĩnh.

Mấy người ở khoảng cách gần nhất lập tức lao về phía Liễu Mộng mà đánh.

“Chết đi”

Đôi mắt của Liễu Mộng xẹt qua như tia lạnh, chiếc roi dài trong tay đột nhiên run lên.

Roi quăn vụt qua cổ vài người trong tích tắc.

Phập phập!

Đầu của từng người bay lên, máu phun ra như suối đổ.

Mấy tu sĩ ở bậc sơ cấp giới cảnh phân thần, ngay cả chiêu còn chưa kịp xuất thì đã bị mất mạng.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đều lui xa ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play