*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thành gật đầu, cho dù muốn nhận ra tổ tiên và trở về gia đình, như thế cũng là rời khỏi rời khỏi Thánh Cảnh.

Trước những lộn xộn của Thánh Tuyền, Tân Trạm nhanh chóng nhập vào trạng thái trước đó.

Một lượng lớn linh dịch được hấp thụ vào cơ thể, sau hơn một ngày điên cuồng hấp thu, quyển sách vàng đầu tiên đã toát ra vẻ chói mắt, dường như đã đạt đến cực điểm.

Tân Trạm có linh cảm chỉ cần đột phá cảnh giới Phân Thần thì anh sẽ có thể mở ra cuốn sách cổ hoàng kim này.

Hiện tại điều anh thiếu chính là tu luyện của anh còn chưa đạt tới đỉnh cao của cảnh giới Phân Thần, nhưng với Thánh Tuyền trong tay thì chuyện này sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Gần cả ngàn cây số.

Giữa tiếng gió hú, Thường Phi Dương đã đưa theo Râu quai nón đến một đỉnh núi.

Anh ta nhìn quanh và gật đầu hài lòng.

Sau đó các ngón tay hóa thành kiếm, sinh khí dài cả trăm thước ngưng tụ lại tác động trên sườn núi, đá vỡ tan tành, vết gấy mịn như dao cắt.

Một cái xua tay đã xua tan tất cả bột sỏi, sau đó xuất hiện một lỗ thủng trên quả núi.

Thường Phi Dương ôm Râu quai nói tiến vào lỗ thủng, trên người vài nguồn sinh khí mạnh mế tràn vào.

Một lúc sau, Râu quai nón từ từ tỉnh dậy.

Anh ta mở mắt ra và nhìn Thường Phi Dương với vẻ mặt phức tạp.

Trước khi hôn mê, nhưng vẫn còn ý thức, vì vậy anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện của Thường Phi Dương với Tân Trạm.

“Tôi thật sự là cháu của Triệu Hạo Thiên sao?”



“Thế nhưng, tôi muốn rời đi đám người Tân Trạm, chuyện này sẽ không được!” Râu quai nón lắc đầu nói với thái lên quyết. “Bọn họ sắp trải qua nguy hiểm, chú để cho tôi đi một mình sao? Tôi sẽ không đi”

Nhà họ Sài, bao gồm cả Ám Ảnh Minh, chắc chắn là đang tìm kiếm Tân Trạm, hơn nữa Thánh Tuyền còn đưa tới kẻ thù khác, khi Tân Trạm đột phá, nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm, mà bản thân lại chạy bỏ chiến trận hay sao?

“Cậu chủ, tôi cũng cho là vậy, nếu như cậu không muốn, thì tôi chỉ có thể đánh ngất cậu rồi mang cậu đi” Thường Phi Dương cau mày nói.

“Ông có thể làm cho tôi choáng váng một lúc, cũng không thể làm tôi ngất đi mãi mãi, nếu ông bắt tôi đi như thế, tôi sẽ không phối hợp với ông, tôi thà chết vì vết thương còn hơn”

Râu quai nón tức giận nói bất chấp.

“Cậu!” Thường Phi Dương có chút khó chịu.

Ông ta không ngờ rằng Râu quai nón lại cố chấp như vậy “Tôi cầu xin được không? Thực lực của ông rất mạnh, hãy giúp đám người Tân Trạm, khi nhìn thấy bọn họ ra ngoài an toàn, tôi nhất định sẽ đi với ông” Râu quai nón lại cầu xin.

“Từ nhỏ sư phụ nói tôi là trẻ mồ côi. Tôi lớn lên trên hoang đảo, không có người thân hay bạn bè. Ngoài sư phụ thì tôi không có người bạn nào khác.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play