*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Liễu Mộng, lế nào cô vẫn chưa chữa lành vết thương cho chúng tôi.” Diệp Thành lo lắng nói.
“Tôi mà chưa chữa lành thì làm sao cậu khỏe mạnh như thế được? Mau tránh ra để tôi xem”
Liễu Mộng đi đến bên cạnh râu quai nón, cô dùng ngón tay ấn giữa hai bên lông mày anh.
“Tình trạng của anh ta thực sự không ổn rồi, không ít kinh mạch đã bị chặt đứt” Sau khi thăm khám, Liễu Mộng nhíu mày nói.
Diệp Thành nghe xong có chút choáng váng hết cả đầu, râu quai nón mới chỉ hấp thụ một ít linh dịch, sao lại bị phản ứng ngược như vậy?
“Người anh em của anh là cổ luyện chỉ thể, tôi không biết nhiều về lĩnh vực này” Liễu Mộng lắc đầu nói.
“Nhưng nếu tìm không thấy nguyên nhân thì có lẽ cả đời này anh ta cũng không thể đột phá được cảnh giới phân thần”
“Nghiêm trọng đến thế ư”
Diệp Thành buồn bực trong lòng, như vậy là con đường tu hành của râu quai nón cũng bị chặt đứt rồi còn gì.
Tân Trạm đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, còn anh thì cũng không am hiểu nhiều về điều này.
“Tôi nên làm gì bây giờ?”
Đột nhiên, ở ngoài sơn cốc vang lên một giọng nói trầm ấm.
Lão quái Thường nhìn râu quai nón đang hôn mê, trong ánh mắt có sự dịu dàng.
“Kẻ điên khùng này ở đâu hiện ra vậy, mau buông anh ấy rai Diệp Thành rống giận, phi thân tiến lên, sau đó liền bị lớp cương khí bảo vệ quanh người lão quái Thường đánh bay.
Anh vừa mới khỏi hẳn không lâu, tình trạng của anh vẫn chưa ổn, bây giờ lại bị cương khí va chạm, nên không khỏi nôn ra máu.
“Sức mạnh thật khủng khiếp, ông lão này có tu vi đến mức độ nào kia chứ”
Liễu Mộng có chút khiếp sợ, sau đó liền nhảy lên không trung, ổn định có thể.
Liễu Mộng nhìn chằm chằm lão quái Thường, có cảm giác không thể tin tưởng.
Nơi này chỉ là bên ngoài Thánh Cảnh, thì sao lại có người mạnh như vậy xuất hiện, hơn nữa lại còn có thể nói ra được thân phận của cô, hiển nhiên là nhận ra hơi thở kì lạ của mình.
“Vẫn còn may, chỉ là đột phá lung tung khiến cho kinh mạch bị xé rách, vẫn còn chưa đến tình huống nghiêm trọng nhất, ta tới vẫn chưa muộn”
Sau khi đánh bay hai người ra sau, lão quái Thường kiểm tra một chút thương thế của râu quai nón, trong lòng an tâm trở lại.
Ông nâng Râu quai nón đang hôn mê dậy, mũi của lão quái Thường lại khịt khịt tiếp vài lần.
Giữa không trung, có mùi máu của Diệp Thành lúc nãy vừa mới nôn ra, ông lại ngạc nhiên thêm một lần nữa.
“Thật là quá kì lạ, thế mà lại có mùi máu của nhà họ Diệp ở đây, không sai. Các người rốt cuộc là ai, sao nhà họ Thẩm và nhà họ Diệp lại ở cùng với nhau”
Diệp Thành sửng sốt, dòng màu nhà họ Diệp nghĩa là sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT