“Cô gái Tô Uyên đã thuận lợi vượt qua băng phách dung hợp lần thứ sáu, tôi chờ cô ấy hoàn toàn bình thường mới trở về.” Viên Khánh cười nói.
“Vất vả cho anh rồi, Viên Khánh” Tân Trạm nói với thái độ cảm ơn.
Nếu Tô Uyên có thể truyền âm, thì chứng minh cô đã hồi phục sắp xong rồi.
“Không biết Uyên sẽ nói gì với mình” .
Truyện FullTân Trạm đưa một luồng linh khí vào trong ngọc thạch, rất nhanh một luồng âm thanh vang lên trong đầu.
“Tân Trạm…”
Nghe giọng nói thân thiết dịu dàng của Tô Uyên, khóe miệng Tân Trạm không giấu nổi nụ cười.
“Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của chàng thanh niên này, có lế Tô Uyên đã nói không ít lời tình cảm”
Diệp Thành và Râu quai nón ôm cánh tay đứng ở một bên, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Tân Trạm, Tô Uyên nói cái gì vậy?” Chờ Tân Trạm thu hồi linh ngọc, Diệp Thành tò mò nói.
“Uyên đã hồi phục, tu vi cũng bởi nhờ có băng phách dung hợp mà tăng lên không ít, cô ấy nói sẽ theo Cực Hàn cung chủ tu luyện một thời gian” Tân Trạm nói.
Biết Tô Uyên bình an vô sự, hơn nữa còn được cung chủ chỉ đạo, sự thấp thỏm lo lắng bao lâu của Tân Trạm, cũng đã có thể buông xuống. Diệp Thành và Râu quai nón cũng rất vui vẻ.
“Đợi một lát Liễu Mộng hấp thu Thánh Tuyền xong, chúng †a đều đi tăng lên một cảnh giới” Tân Trạm cười nói.
Tô Uyên có thể hồi phục nhanh như vậy, không thể thiếu sự hỗ trợ của mấy người Diệp Thành.
Hơn nữa một khối linh dịch lớn như vậy, bản thân hấp thu đến trình độ nhất định sẽ bão hòa, căn bản không dùng hết.
“Vậy tôi chẳng phải là sắp đến cảnh giới Phân Thần rồi sao, ha ha, may mà có cậu.
Diệp Thành nhếch miệng cười, mấy người đều là vẻ mặt vui mừng, tăng lên tu vi, ai mà không thích.
“Nhưng mà trước lúc đó, chúng ta còn có vài việc phải làm” Tân Trạm mỉm cười nói.
Sau đó anh đem kế hoạch, nói với mấy người kia, mọi người nghe xong đều gật đầu liên tục, bắt đầu tự chuẩn bị.
Sau khi Liễu Mộng hấp thu Thánh Tuyền, hiện tượng khác lạ của trời đất dâng lên, rất nhanh thu hút sự chú ý của những tu sĩ khác.
Đặc biệt là hiện tượng lâu mà không tan, điều này đại biểu cho khối mảnh vụn Thánh Tuyền này rất lớn.
“Ha ha, lại là mảnh vụn Thánh Tuyền lớn như vậy, ông đây thật sự là không có đến đây vô ích”
Mà đúng lúc này, bên ngoài sơn cốc đột nhiên vang lên một tiếng cười.
Giọng nói này tràn ngập sự tham lam, ngay sau đó, bóng dáng một người liền nhào về phía Liễu Mộng.
“Một đám xui xẻo, cũng xứng đáng có được mảnh vụn này”
Đây là một lão giả áo xám, tu vi ước chừng là cảnh giới Phân Thần cấp ba.
Ở phạm vi bên ngoài của Thánh Cảnh, đã được coi là khá cao.
“Vân công tử”
Tân Trạm khẽ quát một tiếng, Vân công tử ngay lập tức lao ra, tu vi trên người bị che giấu, cũng lộ ra.
“Anh cũng là cấp ba, thì ra các người đang lừa gạt người khác sao”
Lão giả trong lòng kinh ngạc, ông ta lúc trước quét qua mọi người, ngoại trừ Liễu Mộng hấp thu linh dịch nhìn không ra tu vi, những người khác đều là khoảng cảnh giới Phân Thần cấp một.
Chính vì thế ông ta mới dám ra tay, không ngờ rằng Vân công tử lại cố ý che giấu.
Cấp ba đối với cấp ba, lão giả căn bản không có ưu thế.
Ông ta quay lại ngay lập tức và đang định trốn thoát.
“Đã đến còn muốn chạy, nằm mơ đi” Diệp Thành và Râu quai nón cười lạnh ra tay.
Viên Khánh và Cổ Nguyệt Linh, phóng người bay lên, ngăn cản đường đi của lão giả.