“Đừng lề mề nữa, anh không cản được những người kia đâu: Vân công tử lắc đầu nói: “Tân Trạm, hãy đưa cho tôi những viên Ngụy Long Châu còn lại của anh, tôi có Hỏa Chi Bản Nguyên, tôi có thể dùng được món vật này nhưng mà Từ Kim Thanh thì không thể chống đỡ được đâu.”

Cả hai người tranh cãi một lúc lâu, cuối cùng vẫn để cho Vân công tử gánh vác lấy chuyện này.

Không phải anh ta không sợ chết mà là tất cả mọi người đều suy nghĩ một cách kỹ càng vào đêm qua, đây vốn dĩ là tình huống chỉ khi liều mạng chiến đấu mới có thể sống sót, nếu như bây giờ vẫn còn sống được thì đã xem như kiếm lời rồi.

Vả lại nếu như để cho Từ Kim Thanh ra tay thì cuối cùng vãn không cản được những người đang chạy đến kia, tất cả mọi người đều sẽ phải chết nếu như bao nhiêu công sức của họ đều đổ sông đổ biển, không bằng để cho bản thân anh ta mạo hiểm một phen.

Vân công tử cũng có thêm một chút sức mạnh khi có được ba viên Ngụy Long Châu tràn ngập lửa nóng ở trong tay.

Cả ba người chia ra hai đường, Vân công tử quay về con đường ban đầu mà đi về phía sơn cốc.

Vứt Vân công tử chưa bay được bao lâu thì đã thấy một bóng đen đang bay ra khỏi sơn cốc và lao thẳng về phía anh ta.

“Cảnh giới Phân Thần Lục Phẩm”

Đầu óc của Vân công tử liền cảm thấy choáng váng khi cảm nhận được khí tức lớn mạnh của đối phương, trái tim của anh ta đập loạn xạ, bàn tay đang nắm lấy Ngụy Long Châu cũng trở nên hơi run rẩy vì sợ hãi.

Hai người Lê Thịnh đã được xử lý đều là người có cảnh giới Phân Thần Cấp bốn, điều này khiến cho anh ta nghĩ rằng những người còn lại đều chỉ có cảnh giới Cấp bốn hoặc Cấp năm mà thôi, thế nhưng anh ta lại không hề nghĩ tới ông già này lại có tu vi Lục Phẩm.

Đủ để vượt xa bản thân anh ta cả ba cấp bậc.

Ngay trong khoảnh khắc Vân công tử bị khựng lại, ông già đã càng ngày càng đến gần anh ta.

“Liều thôi, cùng lắm thì chết thôi!” Vân công tử cắn chặt răng và bỗng nhiên bóp vợ Ngụy Long Châu.

Ngay lập tức, một ngọn lửa cao ngút trời bùng nổ ở giữa không trung, ngọn lửa dữ dội chứa trong ba viên Ngụy Long Châu bỗng nhiên khiến cho tất cả mọi nơi đều chìm trong biển lửa.

Vân công tử cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều khi có được sự bảo vệ của biển lửa.

“Đến đây, ông đây không sợ ông đâu!” Vân công tử thầm hét lên ở trong lòng, linh khí tỏa ra ở toàn thân và chuẩn bị chiến đấu.

Thế nhưng một giây sau đó, ông già kia lại vút một tiếng mà đi xuyên qua khỏi biển lửa.

Đôi mắt của ông ta chỉ khẽ nhìn xuống và liếc mắt nhìn vào Vân công tử với ánh mắt xem thường, sau đó liền thu tâm nhìn lại.

Lúc này đối với ông ta, những người ở lại để ngăn cản ở phía sau đều là những tấm bia đỡ đạn đã bị bỏ rơi.

Người giết chết hai người Lê Thịnh và còn dùng bí thuật để bắt đi cậu chủ chắc chắn vẫn còn ở phía trước.

“Không có giết mình à?”

Khi nhìn thấy trưởng lão Thôi càng ngày càng đi xa, Vân công tử mới lấy lại tinh thần từ trong sự sửng sốt, sau đó vẻ mặt liền thay đổi ngay lập tức.

Cuối cùng chính mình vẫn không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi ở trong lòng, tuy rằng anh ta không hề bỏ chạy nhưng mà vẫn quên mất ngăn cản ông già kia lại.

Nếu cứ như vậy thì trưởng lão Thôi sẽ sắp đối mặt với Tân Trạm và Từ Kim Thanh rồi.

“Ông quay lại cho tôi!”

Vân công tử cảm thấy xấu hổ ở trong lòng, anh ta liền bay đi về đi về phía trưởng lão Thôn.

“Ha ha ha, cuối cùng tôi cũng bắt được các cậu rồi”

Khi hai người Tân Trạm và Từ Kim Thanh đang bay đi thì khoảng không ở trước mặt đột nhiên run lên.

Hai người Tân Trạm bọn họ dừng lại, ở trước mặt hai người có một bóng người bước ra và nhìn vào bọn họ một cách lạnh lùng.

“Để tôi xem thử rốt cuộc hai cậu là ai mà có thể làm ra loại chuyện này”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play