*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Lần trước làm việc này, tôi đi cùng với ba tôi đến, mà bây giờ đến lượt tôi kế thừa”
“Nhưng nhiều lần như vậy rồi, chưa từng có người phát hiện được bí mật của sơn cốc này” Mộc Thăng Khanh mang vẻ đùa cợt nói: “Mấy tên này ngu như lợn ấy, thấy bản nguyên, chỉ biết lập tức tranh cướp, sợ là chậm trễ sẽ bị thiệt”
Mặt Viên Khánh hơi đỏ lên, nếu không có Tân Trạm giúp bọn họ, sợ là mình đã trở thành đầu heo trong lời Mộc Thăng Khanh.
“Có thể phát hiện ra chân tướng ở chỗ này, cậu là người đầu tiên. Không ngờ lúc đó tôi tiện mồm đồng ý với Viên Khánh, lại đưa đến một thiên tài, tâm tư của cậu thực sự vượt xa người thường” Mộc Thăng Khanh thở dài nói.
“Thế nhưng tôi rất tò mò, ông tìm kiếm người có bản nguyên ngũ hành, là muốn làm gì? Sẽ không chỉ là để giết chơi chơi thôi chứ” Tân Trạm nói.
“Dĩ nhiên không phải, hơn nữa cũng không phải không thể nói cho các người biết”
Mộc Thăng Khanh mỉm cười, chỉ vào bản nguyên ở giữa không trung mà nói: “Nhìn thấy mấy bản nguyên này không, vật này chắc chắn là bản nguyên vô chủ, tôi cũng không hề lừa mấy người, nhưng mấy bản nguyên này cũng không hề tinh khiết, mà là hỗn loạn không chịu nổi, nếu muốn hấp thu mấy bản nguyên này, thì trước tiên cần phải tinh chế”
“Tinh chế?” Tân Trạm giật mình.
Anh nhớ lại trước đấy, cảnh nam tu đó bạo thể.
“Rõ rồi chứ, tôi tìm đến các người, không phải cho các người một cơ duyên to lớn, mà là cho chính mình một cơ duyên, mấy bản nguyên hỗn loạn này không cách nào trực tiếp hấp thu, nhưng sau khi tinh chế, lại trải qua xử lí, là có thể lập tức được tu sĩ hấp thu”
Mộc Thăng Khanh ánh mắt trở nên lãnh khốc, thấp giọng ói: “Cho nên trước đó, cần một số đồ tế để loại bỏ, chỉ có các người bị bản nguyên cắn nuốt, mấy bản nguyên này mới trở thành có thể dùng được.”
Trong lòng mấy người đều lạnh run.
Hiện tại chân tướng lộ ra, cũng là lúc ra tay.
Mấy người tản ra, vây Mộc Thăng Khanh lại, từ từ đi về phía ông ta.
Sắc mặt Mộc Thăng Khanh vẫn bình tĩnh như cũ, biểu hiện không hề để ý.
“Chúng tôi cần ra tay, ông vẫn không quan tâm, đúng chứ?” Tân Trạm nói.
“Đúng vậy, phải nói cậu là người thông minh, nếu tôi dám xuất hiện, tất nhiên sẽ không sợ đám các cậu ra tay” Mộc Thăng Khanh cười nói: “Trên thực tế, thân thể này của tôi, không cần các người ra tay”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Diệp Thành, Mộc Thăng Khanh giơ cánh tay lên, bắt đầu bốc hơi ra, thân thể cũng dần dần nhạt đi, rồi biến mất.
“Sau cùng khuyên các người một câu này.”
Mộc Thăng Khanh ánh mắt mang vẻ thương hại, quét mắt nhìn mọi người nói: “Sơn cốc này sau khi mặt trời lặn, linh khí bốn phía cũng sẽ bị phong bế, bởi vậy đừng nên có ý đồ chạy ra, mà các người đoán xem linh khí này từ đâu ra? Đúng vậy, đó là linh khí của bản nguyên khí hỗn loạn bao quanh đây”
“Các người tưởng linh khí nồng đậm là bảo vệ bản nguyên khí, thực ra là đang bảo vệ các người”
Sắc mặt của mọi người đều biến đổi, họ ngẩng đầu nhìn về giữa không trung.
Chỗ ngoài bản nguyên khí đó, quả nhiên linh khí đang dần loãng hơn, lớp mang cũng càng ngày càng yếu.
Trong này chỗ bản nguyên đó bất ổn hơn, giống như yêu thú sắp thoát khỏi sự giam hãm.