Viên Khánh ngồi xuống đất, gào lên một tiếng mạnh đến rung cả mặt đất. Mặt đất liền rung chuyển, một bức tường cao †o mọc lên để ngăn chặn gió và tuyết. Từ Kim Thanh cũng giương một tay lên, xung quanh bốn phía cây cối um tùm mọc lên, làm thành bức tường ngăn thứ hai.

Đám người Diệp Thành và Râu quai nón cũng bay đến đây, tập trung góp sức cùng mọi người.

Sau đó mọi người đều chung tay góp sức, phá tan sức mạnh băng tuyết liên tục ập đến.

Diệp Thành hơi bất đắc dĩ: “Sức mạnh do con Phượng hoàng băng này phô bày ra, e rằng là thần thú cấp cao, làm sao có thể chống lại nó bây giờ?”

Trước khi đến gần con Phượng hoàng băng, bọn họ đã bị đẩy ra xa mấy trăm mét, chỉ còn chút sức lực cố gắng chống cự.

Viên Khánh nói: “Sức mạnh này có lẽ không kéo dài được lâu, dù sao nó cũng chỉ là một phần linh hồn còn sót lại, không phải là hồn Phượng hoàng băng trọn vẹn”

Diệp Thành không biết làm sao: nữa?”

y phải đợi đến khi nào.

Râu quai nón đột nhiên nói: “Tân Trạm đâu?”

Lúc này mọi người mới vội vàng tìm kiếm, trong lúc lùi về phía sau thì không thấy Tân Trạm đâu nữa.

“Chết tiệt, tên nhóc này chạy trên đỉnh đầu Phượng hoàng băng từ lúc nào vậy?”

Diệp Thành hú lên kỳ lạ, lúc này khắp bầu trời đầy băng tuyết, trên đỉnh đầu Phượng hoàng băng có một đốm màu xanh vô cùng rõ ràng, đang nhân lúc phường hoàng băng đang tập trung đấu với mọi người lén lút tiến lại gần.

Mọi người có chút hoảng hốt, Tân Trạm đúng là gan to, đây rõ ràng nắm được điểm yếu của tàn dư linh hồn phượng hoàng băng đó là thiếu kinh nghiệm chiến đấu.

“Đừng trốn tránh nữa, chúng ta thu hút sự chú ý của con phượng hoàng cho Tân Trạm tìm kiếm cơ hội”

Diệp Thành gọi một tiếng, rồi liếc mắt với Râu quai nón.

Râu quai nón góp ý, sức mạnh của hai người đột nhiên bùng phát, mạnh kinh khủng.

Cơ thể hai người không ngừng quay xung quanh, hai nguyên khí từ từ dung hợp rồi hòa làm một biến thành cơn lốc xoáy màu vàng. Dĩ nhiên đánh bay sự công kích từ bốn phương tám hướng của Phượng hoàng băng, hướng về nó giống như muốn đối đầu.

Phượng hoàng băng kêu gầm lên một tiếng, quả nhiên bị hai người Diệp Thành thu hút sự chú ý.

“Chúng ta cùng xông lên đi.”

Từ Kim Thanh và Nhạc Nhu, Viên Khánh cũng từ các phái xông lên, để Phượng hoàng băng không có thời gian để ý đến anh.

Lúc này tàn linh ấy đã hoàn toàn bị mọi người khiến cho tức giận nổi trận lôi đình, hoàn toàn mất đi lý trí, hoàn toàn không hề chú ý đến một đốm lửa xanh lam đang từ từ rơi xuống trên không trung.

Mà ngay vào lúc ngọn lửa đó cách phượng hoàng còn mấy chục mét thì nó giấy dụa, lại lần nữa biến thành hình dáng của Tân Trạm.

Tân Trạm cầm trong tay thanh kiếm bằng đồng đen phi xuống.

Khi phát hiện ra tình hình phía trên đầu, phượng hoàng ngẩng mạnh đầu lên, đôi mắt nó màu đỏ tươi, phun về phía Tân Trạm một ngụm băng tuyết.

Đây là bản mạng khí hàn băng của Phượng hoàng băng, phun ra đến đâu là cả không khí cũng đông cứng đến đó.

Nhưng lúc này Phượng hoàng băng ra tay đã quá muộn rồi.

Tân Trạm xuất hiện dưới ánh mắt của mọi người, cơ thể nhoáng lên một cái là tránh được khí băng tuyết đó. Rồi anh đi tới trước con phượng hoàng, cùng lúc đó, thanh kiếm đồng cắm xuống, trên thanh kiếm tràn ngập hai ngọn lửa kỳ lạ màu xanh lam và màu đen tuyền.

Đây cũng là sau khi Tân Trạm lĩnh hội viêm hoàng chỉ nảy sinh một chút tâm đắc.

Với vật dẫn là thanh kiếm đồng, đồng thời dung hợp hai loại u lam minh hỏa và vĩnh dạ cực hỏa.

Công kích như vậy, mặc dù còn thua kém viêm hoàng chỉ nhưng cũng làm tiêu hao không ít năng lực.

“Chết đi!” Tân Trạm quát khẽ, thanh kiếm đồng đâm mạnh vào đỉnh đầu Phượng hoàng băng.

Hì hì!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play