*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ Kim Thanh có chút hoài niệm nói: “Lúc tôi mới nhập môn, Nhu đã là đại tỷ thanh danh hiển hách trong môn, thiên phú của cô ấy ở hạng nhất, được chưởng môn uỷ thác trách nhiệm, mà tôi chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường, về sau nhờ có cơ duyên nên chúng tôi dần dần nảy sinh tình cảm, tôi cũng rất cố gắng, thành công tiến vào nội môn nhưng vẫn chênh lệch rất lớn so với cô ấy”
Mấy người Tân Trạm yên lặng lắng nghe, không cắt ngang Từ Kim Thanh kể chuyện.
“Mặc dù hai chúng tôi đã cố giấu, nhưng trước sau gì giấy vẫn không gói được lửa, chuyện này cuối cùng cũng bị lộ, lúc đấy tất cả mọi người đều bàn luận ầm ï, đều chế giễu Nhu ngu dại nên mới chọn tôi, còn nói tôi có âm mưu, thèm muốn thân phận địa vị của cô ấy. Chưởng môn coi Nhu như con đẻ, cảm thấy thiên phú của tôi rất bình thường, căn bản không xứng đôi, thế nên đã lén lút đưa tôi vào tuyệt địa để hại chết tôi, nhằm làm Nhu mất hết hy vọng” Con mắt Từ Kim Thanh hơi đỏ lên, giọng điệu nghẹn ngào.
“Nhưng không ngờ, sau khi Nhu biết được bèn không chùn bước xông vào tuyệt địa cứu tôi mà không thèm để ý tính mạng của mình, còn vì vậy mà làm đạo cơ bị thương, trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại lấy được thượng cổ truyền thừa ở trong đó”
Trong đôi mắt của Từ Kim Thanh không hề có chút vui sướng nào mà là tràn ngập sự tự trách.
“Sau đó chưởng môn nổi giận đuổi hai chúng tôi ra khỏi tông môn, Nhu bị thương nên tu vi tăng chậm. Càng về sau thì càng bị tôi vượt qua, lần này tới Thánh Cảnh, tôi muốn đền bù cho cô ấy một chút”
Tân Trạm gật đầu, hai người đều là kẻ sinh tình giống như anh và Tô Uyên.
“Không biết các anh tới đây để tìm kiếm cái gì vậy? Tôi không nghe lén đâu nhưng hình như tôi nghe thấy các anh đang tìm kiếm một loại máu nào đó à?” Từ Kim Thanh nói xong thì lại nhìn về phía ba người Tân Trạm.
“Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, chúng tôi tới đây để tìm máu Phượng hoàng băng” Tân Trạm nói.
“Mà đúng là thật trùng hợp, Tân Trạm cũng muốn lấy máu thần thú để cứu người mà cậu ta yêu” Diệp Thành nói.
“Đạo hữu Trạm vào sinh ra tử vì đạo lữ, bái phục”
nguyên giống như loại quả Lôi Nguyên kia, nhưng cũng có thể thúc đẩy mình thông hiểu hoả diễm bản nguyên, cũng coi như là có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nghỉ ngơi một lát, tất cả mọi người lại tiếp tục lên đường.
Lần này không có vấn đề gì xảy ra nữa, chẳng mấy chốc đám người đã đi tới một cái hang núi rất lớn.
Chỉ riêng cảm thụ khí tức là cái hang núi này đã có gì đó khác bình thường rồi, xung quanh như có một lớp sương mù dày đặc che kín nơi đây.
Các loại sương mù nổi lơ lửng giữa không trung, tuỳ ý chuyển động, màu sắc đa dạng, trông vô cùng chói lọi.
“Đúng là khí tức bản nguyên”
Trong lòng Tân Trạm khẽ chấn động, anh có thể cảm giác được những làn sương mù này là bản nguyên hàng thật giá thật.
Mà trong những làn sương mù kia còn có một chút tơ máu, thỉnh thoảng lại có tiếng thú rống lên khiến sương mù biến thành dáng vẻ các loại dị thú.
Trong đó có hình bóng một con Phượng Hoàng xuất hiện.
“Ha ha, tôi nói không sai mà, nơi này đúng là kho tàng bản nguyên.” Mộc Thăng Khanh kích động nói.
Mấy người Viên Khánh, Từ Kim Thanh và cô gái cầm kiếm đều chấn động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT