*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối cùng cũng tìm được chút manh mối để trở về thế giới ban đầu, hai người họ đều có chút hưng phấn.
“Đừng mong đợi quá nhiều, chúng ta hãy thu xếp mọi việc trước ân Trạm cười bất lực.
Tuy nhiên, tôi cũng hơi tò mò, anh đã rời đi không báo trước với ai, cũng đã hơn một tháng trôi qua, ở đó sẽ có những thay đổi gì.
Lúc này tam Tông đã ẩn hiện, bên trong Vấn Tông phái.
Hơn một tháng trước, những hư hỏng do Tân Trạm gây ra đã được sửa chữa xong, ít nhất có vẻ như Vấn Tông đã khôi phục bình tĩnh trở lại.
Nhưng lúc này, bầu không khí trong Đại điện môn phái lại vô cùng phiền muộn.
Tuân Trì và các trưởng lão lặng lẽ đứng ở bên dưới.
Trên bục trên là ba vị trưởng lão với vẻ mặt u ám.
“Hơn một tháng, thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, tên trộm phá hư bên trong Vấn tông giáo và người khiến Vấn tông bị mất mặt trong giới tu luyện, vẫn chưa có manh mối”
Ông già Bạch Phát ủ rũ uống rượu. “Tuân Trì, cậu như thế nào mà lại trở thành đại trưởng lão?”
“Còn các người nữa, tôi hỏi lẽ nào Vấn tông giáo có nuôi mấy người chỉ để ăn thôi à?”
Tấn Chí và những trưởng lão khác trên trán đều đổ mồ hôi, sợ hãi ngẩng đầu lên.
Vụ án ngục thất Tân Trạm chấn động toàn bộ giới tu luyện, môn phái đầu tiên của thế giới ẩn thân uy nghiêm nhưng bị đột nhập, bị phá nát núi sau, giải cứu tù nhân, thả Triệu Hạo Thiên và những người khác ra ngoài.
Cuối cùng, dưới tình hình ba đại trưởng lão Thái Thượng xuất hiện, tên trộm đó đã hoàn toàn rút lui mà không một tên nào bị bắt.
Đây quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay của Vấn Tông, khiến bọn họ trở thành trò cười của giới tu luyện.
Trong mấy chục ngày này, bọn họ đều hành động, điên cưồng tìm kẻ chủ mưu, nhưng đều không thấy gì.
Đến thời điểm đã thống nhất với ba vị trưởng lão Thái Thượng, mấy người Tuân Trì không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì đến cùng tới bị mắng “Hồi bẩn trưởng lão Thái Thượng, tên trộm kia là quá xảo quyệt. Khi động thủ với chúng ta, không để lại bất kỳ dấu vết của khí tức hay bất cứ điều gì mà có thể chỉ ra thân phận của mình, căn bản không không thể nào tim ra hung thủ.”Tuân Trì cố gắng lấy hết can đảm, thấp giọng nói.
“Không để lại dấu vết, cũng không thể tìm ra được người?
“Trưởng lão Thái Thượng nói chí phải, khi đại sĩ Bồ tính ra được kết quả này, tôi lập tức nghĩ ngay tới Tân Trạm” Tuân Trì gật đầu.
“Vậy thì bắt người này lại hỏi đi, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót” Bà lão lạnh lùng nói.
“Nhưng người này không thể xuất hiện ở Vấn Tông lúc đó được”
Tuân Trì cười khổ: “Ba vị trưởng lão Thái Thượng, tôi đã điều tra rồi. Tân Trạm lúc đó ở nội địa yêu tộc, cùng với một yêu vương khai chiến, cuối cùng bị thương rất nặng, không biết là chết rồi, hay là chạy trốn tới đâu rồi”
“Vừa hay khi đó Vấn Tống bị tập kích, người đó đang chiến đấu ở yêu tộc? “Ông già tóc đen nghi ngờ hỏi.
“Tôi cũng nghi ngờ, nhưng tôi biết rõ Tân Trạm. Tôi đã hỏi một số nhân chứng, thậm chí còn dùng thủ đoạn soát hồn, có thể chắc chắn rằng người đó đúng là Tân Trạm, người đó khai triển thủ đoạn mà chỉ Tân Trạm mới có” Tuân Trì nói.
“Hơn nữa, trận chiến anh ta và yêu vương, cũng là do tôi sắp xếp”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT