*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Luyên đan sư tăng lên không nhanh bằng tu luyện, tu vi của bản thân, cảm ngộ trong luyện đan, thiên phú và cả kinh nghiệm tích lũy đều là những thứ không thể thiết Tân Trạm muốn tu luyện đến dược tôn cấp năm sợ rằng phải mất một thời gian khá lâu.

Nhưng nếu hai người luyện đan thành công đồng nghĩa với việc Tân Trạm lắc mình một cái sẽ biến thành dược tôn cấp năm!

Đến lúc đó, đừng nói là Băng Nguyên đan, những tiên đan từ cấp năm trở xuống đều có thể luyện chế được.

Đây chính là bước nhảy vọt lớn.

Một người ở cảnh giới Xuất Khiếu, luyện ra số lượng lớn tiên đan cấp năm, suy nghĩ một chút đã thấy vô cùng kích thích.

“Ông có loại phù lục này không?” Tân Trạm hỏi.

“Ha hả, loại phù lục này thuộc về thời kỳ thượng cổ, rất ít phù sư sở hữu nó, nhưng đúng lúc lão phu lại không phải phù sư bình thường” Phù Ma đắc ý nói.

“Nhưng Tân Trạm, cậu không lo lắng Hồ Phong không đáng tin cậy sao?” Phù Ma hỏi lại.

“Tuy rằng cậu có mệnh hồn của ông ta, nhưng thần hồn tương thông, nếu ông ta muốn hại cậu sau thì sẽ rất nguy hiểm”

“Chỉ cần tôi có thể hợp tác luyện đan với ông ta, tương lai ông ta nếm được quả ngọt thì sao lại hại tôi được?” Tân Trạm cười nhạt.

Phù Ma suy nghĩ cẩn thận, cũng gật đầu.

Điều đau khổ nhất của Hồ Phong lúc này chính là có danh tiếng của dược tôn cấp năm, nhưng lại không luyện chế ra được đan dược, một khi Tân Trạm có thể thực hiện giúp ông ta, vậy thì ông ta chỉ còn cách lệ thuộc vào Tân Trạm.

Bên kia, Tân Trạm cơ bản đã hỏi xong thông tin muốn biết từ Hồ Phong.

Đúng như anh đoán, Hồ Phong quả thực có thể thỏa mãn yêu cầu hai người hợp tác.

Điều này cũng khiến Tân Trạm hoàn toàn an tâm.

“Đi theo tôi”

Tân Trạm lật tay lấy ra một ngọc bội lớn bằng lòng bàn tay, sau đó đánh ra một đạo linh khí, nhất thời không gian trong sân run lên, một vòng xoáy không gian xuất hiện.

Sau đó Tân Trạm bước vào trong đó, Hồ Phong cũng đi theo.

“Đây là nơi nào?”



mà lại cất giấu một báu vật như vậy.

“Nhưng cậu để cho tôi vào đây làm gì? Vấn đề của tôi không phải kinh nghiệm, mà là linh khí không tốt, cho dù có luyện tập nhiều lần cũng không được” Hồ Phong cười khổ nói.

“Ông có từng nghĩ qua chuyện hợp tác luyện đan chưa?” Tân Trạm hỏi.

Hồ Phong sửng sốt, suy nghĩ một chút mới nói: “Tôi cũng đã từng nghĩ tới, nhưng mà hai người phối hợp cần quá nhiều điều kiện”

“Ví dụ như, hai người nên phải có đủ thời gian luyện tập, tu vi của người kia cũng phải tương tự với tôi, có thể chịu được linh khí tôi vận chuyển, có kinh nghiệm luyện chế đặc biệt tốt, còn phải hai bên tin tưởng nhau, sẽ không phản bội tôi, người như thế thật sự là lông phượng sừng lân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play