*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà lão kia thấy Tân Trạm vẫn không dừng bước, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng rồi rút kiếm ra. Trong tiếng kiếm linh hoạt một cỗ băng tuyết lao ra bay thẳng về phía Tân Trạm dừng như muốn đóng băng anh lại.

Sắc mặt Tân Trạm vô cùng bình tĩnh, thi triển Viêm Ma Thể, U Lam và Thuần Hắc Hỏa Diễm liên tục bùng nổ rồi bao trùm lấy cơ thể anh.

Những cỗ băng tuyết kia còn chưa chạm đến được người Tân Trạm đã bị ngọn lửa làm tan chảy.

“Lửa từ trời đất, chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy” Bà lão kia hừ lạnh một tiếng, đồng tử co rút lại.

“Nhưng Cực Hàn Cung chúng tôi cũng không dễ bị xem thường đâu”

“Bà bà, đừng” Bà lão định một lần nữa ra tay thì Tô Uyên trên xe chậm rãi bước xuống đi đến bên cạnh bà lão.

“Thánh nữ, cô?” Cổ tay bà lão bị Tô Uyên nắm lấy, bà ta cảm nhận được sức mạnh của Tô Uyên liền sửng người.

“Bọn họ là bạn của tôi, lúc trước tôi đã nói với bà rồi.” Tô Uyển nhìn thấy Diệp Thành và Lạc Việt Ban, cuối cùng nhìn thấy Tân Trạm đang đứng đó liền cười nhẹ nói.

Tân Trạm phát hiện ra khi Tô Uyên nhìn về phía anh trong ánh mắt liền hiện lên vả mừng rõ và lưu luyến không thể che dấu được nhưng rất nhanh liền bị sự uể oải chiếm lấy.

“Thánh nữ” Tô Uyên đang muốn nói gì đó thì bà lão đột nhiên kêu lên.

Cơ thể của Tô Uyên liền rũ xuống đất liền được bà lão đỡ lấy.

Tân Trạm đi đến muốn giúp dìu cô ấy, nhưng khi ngón tay anh sắp.

chạm vào Tô Uyên thì đồng tử đột nhiên co rút lại, anh chỉ cảm thấy một trận rét đến thấu xương từ cơ thể của Tô Uyên truyền đến, cảm giác đau đớn này giống như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào cơ thể khiến Tân Trạm không nhịn được liền thu tay về.

Đây không phải là do Tô Uyên tự động phóng ra nhưng hơi thở tự động bảo vệ cơ thể này vậy mà lại mạnh mẽ như vậy.

Tân Trạm cau mày đang muốn đưa tay ra một lần nữa.

“Cậu đừng chạm vào cô ấy” Bà lão đột nhiên nói.

Tân Trạm không khỏi sửng sốt, bà lão đã ở cảnh thần phó phân tứ phẩm bây giờ trên từng sợi tóc đã phủ đầy băng tuyết, bị đông cứng thành màu bạc, hơn nữa băng tuyết vẫn không ngừng lan ra rất nhanh liền bao trùm lấy toàn bộ cơ thể của bà ta.

“Tiền bối, Tô Uyên bị làm sao vậy?” Tân Trạm lo lắng hỏi.

“Đây không phải là nơi thích hợp để gi Đúng lúc này, phía sau xe ngựa chậm rãi xuất hiện một bóng người, là một người phụ nữ trung niên, mặc một bộ váy màu xanh lam băng giá, khí chất tôi nhã cùng với vẻ mặt lạnh lùng.

“Thích, cậu đi theo tôi.”



lạnh rồi ra hiệu với đám người Tân Trạm.

“Yên tâm, nếu cậu đã biết tên của thánh nữ tất nhiên không phải là kẻ thù”

Tân Trạm gật đầu, hai người Diệp Thành cũng thu lại hơi thở, ba người bước lên xe đi đến nơi trú ngụ của Cực Hàn Cung trong cổ trấn.

Nơi này chiếm rất nhiều đất, vừa bước vào phủ đệ, người phụ nữ mặc cung trang ôm Tô Uyên đi đến một đại điện. Tân Trạm nhận thấy mặt đất trong đại điện này được bao phủ bởi những tinh thể băng đặc biệt, trên đó có những đường vân, hiển nhiên là có sự tồn tại của trận pháp. Ở giữa đại điện được đặt một chiếc giường băng, người phụ nữ đặt Tô Uyên năm lên chiếc giường băng đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play