“Thôi được rồi, Tâm Khí Linh Điệp quả thực thần kỳ, tôi cũng không giấu diếm nữa”

Ông già mặc áo bào xám khẽ nhếch mép, hừ nhẹ nói.

“Con Thị Huyết Lôi Ưng này vốn là yêu thú trên không, lại đi chui vào một cái lỗ trên mặt đất. Tôi vừa nghe tin này liền đoán dưới đất có bảo vật, có điều không rõ nó là cái gì. Tính tình của tôi, đã biết liền phải tra cho rõ”

“Thế nên tôi vào hang, đến tận lúc vào mới biết vật này là quả Lôi Nguyên. Nhưng xung quanh khi ấy có không ít người giấu mặt, tôi không nhịn được ra tay trước, kết quả bị hai anh em này phục kích, trọng thương không nhẹ, cũng không lấy được cái gì”

“Ông ta nói không sai, chúng tôi cũng thừa nhận”

Người lớn tuổi hơn trong hai anh em kia cũng thở dài.

Anh ta tiếp tục lời của ông già áo xám, kể cho mọi người nghe về chuyện xảy ra phía sau.

“Nói cách khác, không ai trong ba người lấy được quả Lôi Nguyên?”

‘Vương Ngọc cau mày.

Lập luận của đôi bên đều có lý, mọi người cũng có phần tin tưởng.

Rốt cuộc hai người thuộc hai nhóm khác nhau, không chung đường, cho dù có cấu kết bịa đặt lời khai cũng không thể trùng khớp như vậy, thậm chí ông già áo xám còn để lộ cả vết thương trên người.

Hơn nữa ba người này là một trong những kẻ kêu gào ầm ï nhất lúc nãy, nếu hai bên đều lấy được quả Lôi Nguyên, tại sao họ lại phải kích động như này, thậm chí còn đánh nhau dưới lòng đất.

“Đương nhiên, chúng tôi không vui vì tự nhiên phải may váy cưới cho kẻ khác”

Nói xong, ánh mắt của mọi người đều hướng về cậu Trịnh.

“Các vị tiền bối nhìn tôi như vậy làm gì?”

Cậu Trịnh có chút rùng mình, sợ hãi kêu lên: “Thật sự không liên quan gì đến tôi. Tôi chưa bao giờ đi qua cái hang này, cũng không biết gì về quả Lôi Nguyên”

“Đúng rồi, nhất định là hắn giở trò!”

Cậu Trịnh nghĩ tới cái gì, đột nhiên chỉ vào Tân Trạm.

Anh ta kêu lên một cách kỳ lạ: “Mọi người đừng quên, người này đã từng đi dò xét bên trong sơn cốc. Cậu ta biết Ưng Vương ẩn dưới lòng đất, cũng có thể đã nhìn thấy quả Lôi Nguyên, con bướm sặc sỡ ban nãy còn bay vòng quanh cậu ta hai lần”

Tân Trạm khẽ cau mày, lời của cậu Trịnh này khiến không ít người tỏ vẻ nghỉ ngờ nhìn về phía anh.

“Đúng rồi, nhất định không sai.”

Cậu Trịnh càng nghĩ càng cảm thấy có lý.

“Trước đây tôi từng thuê người vây giết Tân Trạm, cho nên có thể đã lây dính hơi thở trên người hẳn, khiến Linh Điệp phạm sai lầm”

Ông già áo xám sờ cằm, đôi anh em cũng có chút nghi hoặc.

Lời của cậu Trịnh mặc dù có chút không hợp lý, nhưng nhìn dáng vẻ hoảng hốt kia, xem ra Tân Trạm cũng có hiềm nghi không nhỏ.

“Tân Trạm, cậu có gì muốn nói không?” Vương Ngọc nhìn về phía Tân Trạm.

“À, các vị tiền bối trí tuệ hơn người, tôi còn cần phải nói gì sao?”

Tân Trạm bình tĩnh, cười mấy tiếng.

“Cậu Trịnh nói rằng đã bị nhiễm hơi thở của tôi, chứng tỏ trên người tôi rất có thể đã dính cả hơi thở của người này, cho nên ban đầu Linh Điệp mới có thể nhìn nhầm”

“Hơn nữa các vị đã từng nghĩ tới chưa, trong khi mọi người ở đây săn lùng Thị Huyết Lôi Ưng, anh ta lại dẫn theo hai vị tu sĩ cảnh thần phó phân nhất phẩm đuổi giết tôi. Để rồi khi tôi chạy trốn thì anh ta biến mất”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play