*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Linh quang lấp lánh trên đó, bảo vật xuyên qua, vô số văn trận rực rỡ như ẩn như hiện, rường cột chạm khắc rất tinh xảo bất phàm.
Phía trước thuyền bay là một con quái thú thân hình đáng sợ với ba đầu và hai cánh đang quỳ gối nghỉ ngơi.
“Vật liệu thuyền bay cộng thêm linh trận, kết hợp với quái vật biết bay, chẳng trách thứ này có thể bay rất nhanh.” Tần Trạm khẽ gật đầu.
Lúc này, Lãnh Uyên Thư đi đến trước mặt ông lão mặc áo xám đang đứng cách đó không xa.
Lãnh Uyên Thư cung kính nói: “Trang tiền bối, lần này đi thuyền bay nhờ ngài giúp đỡ nhiều”
“Cháu gái yên tâm, cha cháu và lão là bạn thân nhiều năm, cho dù cháu không đặt trước thì ông vẫn có thể sắp xếp được cho cháu một chỗ” Lão già áo xám có bộ râu xồm xoàm, dáng người hơi mập, lúc này mới cười nói.
“Vị này chắc là khách khanh mà cháu nói, ồ, còn trẻ tuổi như vậy”
Có điều cũng khó trách được, Lãnh Uyên Thư là ông nhìn cô trưởng thành, như thế giới này thâm sâu khó lường, nếu bị lời ngon ngọt của tên nhóc con này lừa gạt, khó tránh được lún sâu nào đó. Lão già âm thầm lắc đầu, Lãnh Uyên Thư đúng là hồ nháo, nếu như nó dễ tin người như vậy, Hỏa Vũ Tông sợ là không thể nào ổn được.
Còn cho rằng Hỏa Vũ Tông sẽ đưa đến một vị khách khanh cao nhân nào, không ngờ lại chính là một tên nhóc con mặt trắng.
“Sau khi lên đường, làm phiền tiền bối rồi” Tần Trạm không biết những gì lão già đang nghi, khách khí nói.
“Được rồi” Lão già vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi tên là Trang Tường, cậu gọi tôi là lão Trang là được.”
“Tôi đã mua chỗ ngồi trên thuyền bay này rồi, có điều phải đến buổi chiều mới xuất phát, hai người có thể đi dạo một lát ở Tụ Bảo Thành, buổi chiều lại đến là được”
Lão Trang không muốn nói nhiều với Tần Trạm, ông đưa Tần Trạm một lệnh bài bằng ngọc dùng để xác định danh tính, sau đó xoay người rời đi.
“Tính tình lão Trang không được tốt, không phải nhắm vào anh, Tần Trạm anh đừng để ý” Lãnh Uyên Thư có chút ngại ngùng nói.
“Không sao”
Tần Trạm mỉm cười, anh cũng không biết tại sao lão già này lại có ác cảm với anh.
“Tần Trạm, vậy chúng ta cùng đi dạo một vòng Tụ Bảo thành thôi.”
Lãnh Uyên Thư nhìn anh với ánh mắt đầy sự mong đợi.
Tần Trạm cũng gật đầu, hiện tại trong tay anh quả thật cũng còn thiếu một vài món, vừa hay đi cũng có thể xem xem ở Tụ Bảo thành này có thể mua được một ít đồ gì đó không.
Trong Tụ Bảo Thành này, cửa hàng các loại có rất nhiều, trừ Tụ Bảo Các năm lầu ra còn cho các tu sĩ khác thuê lại để kinh doanh sử dụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT