*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù giao ra mệnh hồn, nhưng tính mạng của anh ta có thể do anh ta điều khiển, so với bị giết thì tốt hơn nhiều.

“Anh”

Trác Cư bị Tân Trạm buông xuống từ trên đá lớn, liên tục không ngừng dẫn dắt một sợi bản mệnh hồn phách từ mi tâm ra.

Tân Trạm nắm lấy vật này, để vào trong Thức Hải, sau đó chỉ vào túi trữ vật của Trác Cư: “Xoá dấu ấn ở trên đó đi”

“Vâng”

Trác Cư không dám không nghe theo, sau khi xóa bỏ dấu ấn của mình ở trên túi trữ vật thì giao cho Tân Trạm.

Nhưng Tân Trạm không có hứng thú đại bộ phận đồ vật của Trác Cư, chỉ lấy Đăng Tiên Linh Đan của Trác Cư, cùng một bộ phận dược thảo anh cảm thấy hứng thú, sau đó thì trả lại cho anh ta.

“Anh đi tu dưỡng trước đi, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường”

Trác Cư lại lần nữa khom người chắp tay.

Nhìn bóng lưng nhanh nhẹn rời đi của Tân Trạm, trong lòng Trác Cư có chút phức tạp.

Vừa ở vài ngày trước, Tân Trạm mới chỉ là một luyện dược sư không đáng chú ý ở trong tay của Nhạc Nhất Tuần, ai cũng không để anh ta ở trong mắt, nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, liền hoàn toàn thay đổi ý nghĩ của bọn họ.

Phàm là người coi thường Tân Trạm đều chết, chỉ có anh ta dựa vào cái đầu óc còn có thể mà sống.

Có phải là Anh Tân muốn rời đi?

Nhưng Tân Trạm có thể sử dụng huyết vũ chỉ kiếm là chuyện bình thường, còn lực lượng đặc thù sao trời dày đặc kia, rốt cuộc anh ta là ai.

“Tân Tráng, anh đang phát ngốc cái gì vậy?”

Tân Trạm đi đến sâu bên trong sơn cốc, lúc này Tân Tráng còn chưa đi ra từ trong rung động.

“Tân Trạm, à không, anh Tân, trước đó là tôi đã đắc tội, xin anh thứ lỗ Tân Tráng cười khổ một tiếng, vội vàng thi lễ.

“Anh cũng coi như đã cứu tính mạng của tôi, không cần như thế”

Tân Trạm khoát tay áo, một cỗ linh khí kéo Tân Tráng lên.

“Anh Tân có phải là muốn rời đi?” Tân Tráng hỏi, nụ cười có chút đắng chát.



Tân Trạm cười cười, lật bàn tay một cái, lấy ra một chút điển tịch giao cho Tân Tráng.

“Những thứ này là?”

Nhìn xem những điển tịch nặng nề trong tay, Tân Tráng có chút kích động phát run, từ tên sách thì có thể biết đây đều là những đồ vật mà chỉ tiên nhân mới có.

“Anh có thiên phú về trận pháp, nhưng tuổi tác có chút lớn, đi đến tiên tông sợ là cũng khó có thể đạt được coi trọng, nơi này có chút phương pháp bố trí trận pháp cơ sở cùng với kinh nghiệm tâm đắc. Chỉ cần anh luyện tốt trận pháp, thôn Đại Thanh sẽ trở thành thôn xóm không ai có thể bắt nạt, đương nhiên, nếu anh dùng nó để bắt nạt người khác, tôi sẽ rất thất vọng”

“Cái này sẽ không, con người của tôi rất biết đạo lý, người không phạm ta, ta không phạm người” Tân Tráng liền vội vàng lắc đầu.

Tân Trạm cười nhạt một tiếng, nếu không phải hiểu rõ nhân phẩm của Tân Tráng, anh cũng sẽ không cho nhiều đồ như vậy.

“Những thứ này là đều là đồ vật liên quan đến chuyện luyện đan dược, trở về anh giao cho Diệp Uyển, cái tên Trương thần y kia sẽ không dụng tâm dạy một người ngoài, cô ấy chỉ cần học được một chút da lông trong sách, liền có được ích lợi cả đời”

Thân phận Luyện dược sư càng thêm tôn quý, Tân Tráng cũng vội vàng nhận lấy những vật này, cẩn thận sắp xếp gọn gàng.

Những thứ này là phương pháp tu luyện của võ giả, anh có thể đưa cho các võ giả tu luyện ở trong thôn, so với các người luyện tập lung tung thì mạnh hơn không ít”

“Diệp Thanh có linh căn, nhưng tuổi tác của cậu nhóc còn nhỏ, khó có thể đi đến tiên tông, anh cùng Diệp Uyển, có thể luyện chế đan dược và bố trí tụ linh trận cho cậu bé, đây là pháp môn tu luyện, nếu như cậu nhóc có thành tựu, có thể đợi đến khi tiên tông nhận người, để cậu nhóc đi tiên môn”

Điều khiến Tân Tráng cảm động chính là các phương diện Tân Trạm đều chiếu cố, chăm sóc, không có quên bất kỳ một cái nào, phải biết lấy sự trợ giúp của Tân Trạm với bọn họ, coi như cứ như thế rời đi, cũng đã đủ để trả lại ân tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play