Lúc này Nhạc Nhất Tuần cũng đang đi tới, nhìn anh ta rồi hơi lắc đầu.

“Sư đệ, những người này đều sống không được mấy ngày nữa đâu, sao đệ còn cứ phải phân cao thấp với họ làm gì” Nhạc Nhất Tuần lại nhẹ giọng nói: “Em cũng đừng quên, chúng ta là tiên, còn họ chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến. Cái tên Tân Trạm này vẫn cần dùng tới, giết anh ta chẳng qua chỉ là chuyện tùy tiện mà thôi”

“Em đã hiểu rõ, tạm thời em sẽ không động tới anh ta. Đợi mọi chuyện hoàn thành rồi, em chắc chắn sẽ dẫn vặt cái tên Tân Trạm này đến chết mới thôi” Trương Đình buông roi trên tay xuống, bên dưới đáy mắt phun trào sát ý mãnh liệt.

“Tân Trạm, cảm ơn cậu đã cứu được anh Trương” lắng nói: “Chỉ là cậu lại gây nên thù với Trương Đình rồi, tôi nhìn ra tên đó là kẻ có thù nhất định sẽ báo nên cậu cẩn thận một chút”

“Không sao đây, đến khu vực trung tâm thì cũng sẽ nhanh đến nơi chúng ta muốn, họ cũng không còn sống được mấy ngày nữa đâu” Tân Trạm hờ hững nói, nhưng đủ khiến Tân Tráng phải mở to mắt, im hơi lặng tiếng không biết nói gì.

Trong mắt nhóm người được cho là tiên trưởng kia thì đều là người trên cao cao tại thượng, nhưng trong lời nói của Tân Trạm, bọn họ lại không khác gì là sâu kiến, dường như chỉ cần anh tuỳ tiện phất tay là có thể bóp chết đám người kia.

Chẳng lẽ Tân Trạm thật sự có năng lực như vậy à?

Ba ngày sau đó.

Buổi đêm của ngày nào đó, trong nơi trú quân, Nhạc Nhất Tuần và Trương Đình bất chợt mở bừng mắt ra.

Bên ngoài, đột nhiên vang lên một loạt các tiếng cười.

“Ha ha, Nhạc Nhất Tuần, tôi biết anh chắc chắn sẽ đến mà” Mọi người đều bị đánh thức, rối rít và đầy ngạc nhiên nhìn ra phía ngoài.

Từ khi đi vào khu vực trung tâm này, đã rất nhiều ngày họ chưa gặp qua loài người lần nào.

Huống chỉ người ta còn tới vào nửa đêm như này, không biết được đây là kẻ thù hay là bạn nữa.

Theo tiếng cười truyền tới, bên ngoài nơi trú quân, pháp trận đơn giản mà Trương Đình bày ra trước đó đã bị phá vỡ trong chốc lát, mấy bóng người cũng đi vào từ bên ngoài.

“Trác Cư, quả nhiên là anh cũng tới đây” Sau khi nhìn thấy người tới là ai, sắc mặt Nhạc Nhất Tuần và Trương Đình đều có hơi khó coi.

Tân Trạm cũng nhìn ra phía ngoài, người đi vào tới đứng đầu là một người đàn ông có bộ râu ngắn, tu vi đạt tới Xuất Khiếu Cảnh thất phẩm, phía sau anh ta còn đi theo hai người trẻ tuổi mặc áo trắng, tu vi đều là hàng ngũ phẩm.

Mà sau lưng ba người kia là một đám quần áo đã rách rưới, cách ăn mặc hoàn toàn khác biệt võ giả, xem ra là cùng một bọn với Tân Tráng, đều là võ giả bị ép buộc dẫn tới.

“Hai vị sư đệ, tốc độ của hai người không được nha, so với tưởng tượng của tôi lại chậm hơn trọn một ngày, có lẽ đoàn đường đi tới đây, hai người cũng gặp chút chuyện thảm hại, để tôi nhìn thử xem các người đã bị mất bao nhiêu người hầu rồi” Trác Cư cười tươi, ánh mắt quét khắp bốn phía xem xét.

Theo suy nghĩ của anh ta, hai người Nhạc Nhất Tuần không bằng anh ta, cho nên mang theo nhiều võ giả như vậy thì chắc chắn sẽ chết không ít.

Vừa vặn tìm được cơ hội mỉa mai hai người một chút.

Nhưng sau khi nhìn sang một vòng, gương mặt tươi cười của Trác Cư dần biến mất.

Tân Trạm không nói gì, nhóm người Tân Tráng rõ ràng giống như võ giả của các thôn xóm gần đây hơn, quần áo trên người đều vô cùng sạch sẽ, khí tức dồi dào, không hề có dáng vẻ như bị thương, mà số lượng rõ ràng còn nhiều hơn của anh ta.

Hiển nhiên, nhóm người của họ lập tức bị hạ uy thế xuống ngay.

Cái này khiến cho sắc mặt của Trác Cư lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Bên trong tông môn, anh ta và Nhạc Nhất Tuần vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh với nhau, cái gì cũng phải tranh giành mới chịu được.

Mà bây giờ mình kéo theo những võ giả như ăn mày này tới, so sánh với bên kia rõ ràng là Nhạc Nhất Tuần giành phần thắng.

Nhóm người Tân Tráng nhìn mấy người sau lưng Trác Cư, vẻ mặt của họ hiện rõ sự thảm hại cũng đều là u sầu trong lòng.

Đoạn đường này nếu không có Tân Trạm giúp đỡ, có lẽ kết quả của họ cũng sẽ giống mấy người này, hoặc có lẽ đã trực tiếp chết trong tay của bầy chó sói yêu rồi.

“Hừ, cậu bảo vệ những võ giả thấp kém này không tệ đấy.

Chỉ là cũng vô dụng mà thôi” Trác Cư nghĩ tới cái này thì lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.

“Trác Cư, lời này của anh là có ý gì? Còn nữa, anh tới tìm tôi là để làm gì?” Nhạc Nhất Tuần không kiên nhẫn hỏi.

“Nhạc Nhất Tuần, chắc hẳn cậu đã có được tin tức giống với tôi, đều biết ở đây chỉ có một gốc cỏ Thể Điệp, mà yêu thú đang bảo vệ lại là loại Xuất Khiếu Cảnh bát phẩm vô cùng khát máu”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play