Không khí chấn động, hàng vạn tia sáng chói lòa xuất hiện, nhuộm bầu trời thành màu đỏ đậm.
Sau đó, từ từ xuất hiện một thanh kiếm với hoa văn rồng trên thân.
Binh khí này vừa xuất hiện đã mang theo lửa nóng rợp trời, sức nóng của nó đã thiêu cháy hết thực vật trong phạm vi mấy dặm quanh đó.
Trên thân kiếm, hoa văn hình rồng lóe lên ánh sáng đỏ đậm như thể có một con rồng bị phong ấn trong thân kiếm sắc bén này.
Triệu Tấn Dục cầm lấy thanh kiếm bằng một tay, chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh to lớn ập đến khiến tim đập gia tốc và không ngừng tăng lên.
Khống chế được nguồn sức mạnh này như thể khống chế được cả trời đất, trở thành vô địch thiên hạ.
“Triệu Hạo Thiên, ông chết đi”
Trong nháy mắt Triệu Tấn Dục cảm thấy ngập tràn tự tin, hét lớn một tiếng nhào đến chỗ Triệu Hạo Thiên.
Thân hình Triệu Tấn Dục như điện xẹt, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Triệu Hạo Thiên.
“Rầm!”
Thanh kiếm phát ra tiếng rồng ngâm, tỏa ra khí tức xuyên thấu đất trời, một kiếm chém xuống đầu búa của Triệu Hạo.
Thiên, nhát chém đó như thể chém đậu phụ vậy, đầu búa bị chém một nửa.
Nhát kém thuận thế đi xuống để lại một vết thương sãm máu trên ngực Triệu Hạo Thiên.
Mà cơ thể của Triệu Hạo Thiên như thiên thạch rơi xuống, ngã rầm xuống mặt đất.
Ba người còn lại của nhóm Hắc Vụ lão giả kinh ngạc, quay phát đầu lại.
“Nhưng tội phạm như các người đều phải chết” Biểu cảm của Triệu Hạo Thiên lãnh đạm, tay ông ta cố đỡ kiếm, sau lưng xuất hiện bóng hình của một con rồng lửa lớn.
Theo sau Triệu Tấn Dục, rồng lửa rít gào một tiếng, bám sát sau lưng, một người một rồng tốc độ nhanh như điện xẹt.
Hắc Vụ lão giả và hai người kia không kịp tránh nên bị rồng lửa oanh tạc, ngã xuống mặt đất.
“Vũ khí cấp chín, Vấn Đạo Tông đã cướp trường kiếm của đạo sĩ Hỏa Long” Trường Xuân Hàng gào lên phẫn nộ.
“Thế này thì gay go rồi, bọn họ vốn đã đông người, bây giờ còn nằm lợi thế về vũ khí nữa” Phấn Ngọc tiên tử căng thẳng nói.
“Không cần nhiều lời, chẳng lẽ chúng tôi lại phải đầu hàng hả, cùng lên” Triệu Hạo Thiên hừ nhẹ.
“khống chế vũ khí cấp chín, tốt nhất là tu vi Phân Thần Cảnh, tu vi cậu ta không đủ, không thể phát huy”
Bốn người ra tay ác hơn, cùng nhau xông đến chỗ Triệu Tấn Dục, dùng các loại chiêu thức mạnh mẽ mới áp chế được Triệu Tấn Dục.
Nhưng mà khi làm vậy, những trưởng lão khác lại nhân cơ hội đánh đến, không ngừng tấn công bốn người.
“Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, cậu ta còn chưa mệt thì chúng tôi đã xong đời rồi”
Hắc Vụ lão giả bị đâm một nhát kiếm, trong màn sương máu chảy ồ ạt, ông ta hét lớn.
“Ai có thể cứu chúng tôi đây?” Phấn Ngọc tiên tử khuôn mặt trắng bệch nói.
“Các vị tiền bối, xem ra cần sự trợ giúp của vãn bối rồi”
Đúng lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên bên tai của Phấn Ngọc tiên tử, khiến bà tôi ngây người.
Bốn người dõi mắt nhìn thì thấy bóng dáng của Tân Trạm xuất hiện ở sau núi.
Trong tay anh đang xách một cơ thể mềm nhữn như bún, chính là trưởng lão truy sát anh trước đó.
“Cậu đến đúng lúc đấy, đến đây giúp đỡ đi, cản mấy tên này lại”
Nhìn thấy Tân Trạm, mấy người đều cảm thấy vui mừng ngoài dự đoán.
Nhưng Hắc Vụ lão giả và Trường Xuân Hàng lại có chút xấu hổ.
Trước đấy họ còn xem nhẹ anh, coi anh như vãn bối, như đứa trẻ. Bây giờ lại phải đợi anh đến cứu.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh”
Anh cười nhạt, vứt người trưởng lão đang hôn mê xuống, cơ thể bay vụt lên. .
||||| Truyện đề cử:
Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên |||||
“Tên nhãi chán sống rồi à?”
“Lão ngũ chắc là lơ là rồi, nếu không sẽ không bị rơi vào tay tên nhãi này”
“Cho rằng dùng mấy thủ đoạn bất chính hại Lão Ngũ là có thể đối phó chúng tôi sao?”
Những trưởng lão ở sau núi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, Tân Trạm chỉ đạt đến tầng bảy của Xuất Khiếu Cảnh, mà dám xông đến chỗ những trưởng lão ở cảnh giới cao hơn hẳn như vậy.
“Chém cậu ta, diệt trừ hậu hoạn”
Triệu Tấn Dục khẽ quát một tiếng, chỉ tay.
Chỉ thị hai trưởng lão tấn công Tân Trạm.
Tân Trạm chân đạp hư không, dù trướ mặt có hai trưởng lão đang phi đến cũng không né không tránh, dùng thuật dịch chuyển càn khôn, cơ thể đột nhiên biến mất tại chỗ.