*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vậy phải làm sao? Suy cho cùng tôi không thể trơ mắt nhìn bọn nó bị giam trong hầm ngục chờ chết mà chẳng làm gì hết được”
Tửu Lão hít sâu một hơi rồi cười khổ nói: “Cậu Tân, cậu đừng thấy tôi cả ngày mắng Anh Tuấn ngốc nghếch này nọ nhưng lão già này chỉ có một đồ đệ duy nhất đó thôi, bà già kia cũng chỉ có Diệp tộc là hậu duệ. Nếu chúng tôi bỏ mặc thì chúng còn trông mong được gì nữa đây”
“Dù sao hai chúng tôi cũng già rồi, cùng lắm thì chết ở Vấn Tông thôi, chỉ cần có thể cứu được hai đứa nó thì tôi không thấy tiếc”
“Nếu cứ tiếp tục đợi thì thực lực của chúng tôi sẽ chỉ càng ngày càng suy yếu nhưng đâu ai biết được hai đứa nó có thể chịu đựng ở hầm ngục được bao lâu nữa chứ”
Tân Trạm nghe vậy chợt thấy không đành. Hai ông bà lão không nói với hai người Diệp Thành rằng họ định bụng sẽ hi sinh bản thân mình để đổi lấy một con đường sống cho hai người họ.
“Tiền bối, tôi cảm thấy mình thích hợp hơn” Tân Trạm nói.
“Người trẻ tuổi, cậu cũng định sẽ đi cứu người sao?”
Bà lão đi tới từ phía sau, nghe vậy bỗng trừng mắt lên.
“Tân Trạm, cậu đừng gây rối nữa, cậu còn trẻ, tương lai xán lạn, đi chịu chết với chúng tôi có ích gì đâu” Tửu Lão cũng xua tay nói.
“Hai vị tiền bối”
Tân Trạm mỉm cười nói: “Hai người xem Diệp Thành và Thái Anh Tuấn là đồ đệ, tôi cũng xem các cậu ấy là anh em, hai người không nỡ thì sao tôi có thể nhãn tâm thấy chết không cứu?”
“Cậu nghiêm túc ư”
Không phải vì kế hoạch của Tân Trạm tuyệt diệu và khó đoán nhường nào vì trên thực tế chuyện này không phải cứ hành động cẩn thận là đủ.
Dù gì xưa nay Vấn Tông luôn đứng sừng sững nên không phải chỉ vài ba câu thì có thể lừa gạt được những cường giả kia.
Mà vì Tân Trạm có thể lợi dụng tài nguyên và mánh lới vận dụng, mạnh hơn họ rất nhiều.
Kế hoạch này của Tân Trạm đều mưu tính cả thế gi thế giới bên ngoài và cả Yêu tộc vào luôn.
“Bà lão à, nghe người trẻ tuổi này nói xong tôi thấy hình như cũng có lý đấy” Tửu Lão vuốt chòm râu trầm tư nói.
“Xem ra cậu này quen biết Anh Tuấn nhà tôi một thời gian lâu nên gần đèn thì sáng rồi, thông minh hẳn ra”
“Phải là học hỏi Diệp Thành nhà tôi mới đúng, thằng bé thông minh thế kia mà” Bà lão khinh thường đáp trả.
“Hai vị tiền bối, đã đến lúc này rồi đừng tâng bốc đồ đệ của hai người nữa được không”
Tân Trạm dở khóc dở cười nói: “Được không ạ, mọi người đưa ra ý kiến đi, nếu hai người mà tùy tiện ra tay thì sẽ phá hỏng kế hoạch của tôi đấy”
“Nghe không tồi nhưng xét cho cùng chuyện này còn liên quan đến tính mạng nữa, cậu có thực lực làm được vậy sao?”
Bà lão cau mày hỏi.
Tửu Lão cũng gật đầu.
Tân Trạm khẽ mỉm cười, tóm lại trong giới tu luyện luôn chỉ nói chuyện bằng thực lực. Bây giờ mình chỉ nói suông ngoài miệng nhưng muốn hai ông bà tin phục thì phải thể hiện bản lĩnh thật sự.
“Tửu Lão, Ngân Hoa bà bà, vừa rồi tôi nghe hai người nói ai thắng sẽ nghe người đó, tôi cảm thấy ý kiến này rất hay”
Tân Trạm đứng dậy, cười lui về phía sau vài bước rồi hỏi: “Hai người cùng lên, nếu tôi đánh thắng thì mọi người nghe tôi, được không?”
“Cậu Tân à, cậu quá tự tin rồi, dù kinh mạch của cậu đã khôi phục nhưng trong thời gian ngắn như vậy thì tu vi không thụt lùi là giỏi lắm rồi, sao có thể là đối thủ của tôi được”
“Phách lối thế kia, tám mươi phần trăm là học theo đồ đệ của Tửu Lão rồi đây” Ngân Hoa bà bà cũng không tin, hừ nhẹ nói.
“Hai vị tiền bối, tôi làm được hay không thì cứ thử là biết”
Tân Trạm cười nhạt đáp.
“vậy tôi sẽ thử thân thủ của cậu xem nào”
Tửu Lão uống một hớp rượu, sau đó ông hét lớn, cơ thể nhoáng lên bỗng chốc lao vào Tân Trạm.
Nguyên khí toàn thân bộc lộ, trong thoáng chốc làn da ông như được mạ thêm một lớp đồng cổ trở nên vô cùng cứng rắn.
Âm ầm ầm!
Tân Trạm cũng sử dụng nguyên khí thuật nhanh chóng đấu vài chiêu với Tửu Lão.
Họ đánh đến mức không gian rúng động, kình khí bay loạn xạ.
“Kình khí hóa nguyên? Người trẻ tuổi, hóa ra cậu đã nắm giữ được nguyên khí rồi”
Ánh mắt Tửu Lão thoáng kinh ngạc, ông vốn nghĩ Tân Trạm phải cần ít nhất một năm mới có thể hoàn thành chuyển hóa kình khí nhưng lúc này mới vài tháng chứ mấy?
Thiên phú của cậu trai này thật đáng kinh ngạc.
“Vậy tôi không nhường cậu nữa” Tửu Lão nhếch môi cười và thu lại dáng vẻ thờ ơ vừa nãy.
Hai người lại giao đấu, lần này Tửu Lão dốc hết lực ra quyền như gió rít, sức mạnh vang trời như có thể làm nổ tung cả một dãy núi đồ sộ Nhưng Tân Trạm vẫn đứng thẳng như đang cảm rễ xuống mặt đất, bất kể Tửu Lão thay đổi chiêu thức thế nào thì anh cũng đứng yên bất động như núi, không hề suy suyển.
“Quả nhiên có tài thật, tôi cũng ra để thử tài năng của cậu xem sao”
Ngân Hoa bà bà thấy Tửu Lão và Tân Trạm đánh đến nỗi không phân biệt được trên dưới thì bà cũng giơ trượng đầu rồng gia nhập vào cuộc chiến.
“Chà, dùng thủ đoạn linh khí à, cậu có thể sử dụng được hai loại sức mạnh cùng một lúc” Ngân Hoa bà bà cũng hô to.
Tân Trạm khẽ mỉm cười, bùng phát hơi thở toàn thân đẩy lùi hai người kia ra.
“Lão già, xem ra chúng tôi phải trổ tài năng thật sự ra thôi, nếu không sẽ bị người trẻ tuổi này xem thường đấy”
Ngân Hoa bà bà và Tửu Lão liếc mắt nhìn nhau, cả hai người lại dốc hết sức lực cùng vọt tới.
Tân Trạm đạp Du Long quyết, xuất ra phi kiếm tự chế, mấy trăm thanh trường kiếm bay múa đánh văng mọi thứ.
“Thứ này vô dụng với tôi thôi”
Tửu Lão hừ nhẹ, ánh sáng kim loại tỏa trên khắp da thịt làm rơi những phi kiếm kia xuống, thậm chí tất cả đều bị bắn ngược về. Ông tung người nhanh chóng xông vào trong cơn mưa kiếm.
“Tiền bối, thuật pháp của tôi thế nào?”
Tân Trạm mỉm cười, sử dụng Thần Lực Vương Thể chống lại quả đấm rền vang của Tửu Lão, trong khoảnh khắc đó sức mạnh anh tăng vọt.
Uỳnh!
Khi hai quả đấm tiếp xúc với nhau, Tửu Lão lập tức trừng to mắt.
Cả đời ông tu luyện pháp môn Cổ Luyện Thể Sĩ, da trên người cứng như sắt thép, kinh mạch và xương cốt vô cùng cứng cỏi, sức mạnh hẳn sẽ cao hơn gấp vài chục lần so với tu sĩ tầm thường. Thế nhưng khi cả hai quyền đấm vào nhau thì ông chỉ cảm thấy một xung lực rất lớn đang phản lại cánh tay của mình.
Sức mạnh của Tân Trạm chắc chắn đã vượt qua mình.
Đột nhiên cơ thể Tửu Lão bay ngược ra sau, ngã ngồi xuống đất.
“Bà già, dùng tuyệt chiêu kia của bà đi, nếu không hôm nay.
hai chúng tôi sẽ mất thể diện thật đấy” Tửu Lão bò dậy nói.
“Hừ, cần ông nói sao”
Ngân Hoa bà bà hừ nhẹ, đôi mắt chăm chú nhìn Tân Trạm, trong phút chốc đồng tử của anh chợt biến thành hai, rồi sau đó hóa thành cánh hoa nở rộ.
Tân Trạm quét mắt chỉ cảm thấy choáng váng và hoa mắt, dường như có một thế giới khác trong đôi mắt này đã hấp dẫn mọi sự chú ý của anh.
“May là già này còn một quân cờ chủ chốt, lão già mủn nhà ông đúng là vô dụng phải nhờ tôi mới thắng được” Ngân Hoa bà bà nhìn Tân Trạm đang đứng ngu ngơ, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
Bà cười đắc ý, khoe khoang nhìn Tửu Lão đang trong trạng thái sững sờ.
“Bà già, bà bớt nói nhảm đi, bà nhìn kỹ xem rốt cuộc có chuyện gì rồi kìa” Tửu Lão im lặng nói.
Ngân Hoa bà bà sửng sốt, đến khi bà chậm rãi quay đầu thì bất chợt biến sắc.