*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy Tân Trạm và Bồ Tùng Nhân đang đứng bên ngoài, hai người Diệp Thành và Lạc Việt Ban không nhịn được tỏ ra kinh sợ.

“Tân Trạm, Bồ Tùng Nhân, hai người bị bắt vào đây rồi: Diệp Thành cười nói, nói chuyện không có đầu lọc.

“Ngậm cái miệng quạ đen lại, anh mày ở ngoài cửa chẳng lẽ không nhìn ra à?” Tân Trạm thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng khá yên tâm.

Tên này còn đùa được, chứng tỏ gần đây không bị tra tấn.

Nhưng thấy những sợi xích sắt móc trên người Diệp Thành và Lạc Việt Ban, anh lại cảm thấy có chút nặng nề.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì? Tôi đi tìm Tuân Trì, ông ta nói hai người luyện ma công, đồ sát mấy nghìn người trong thôn làng” Tân Trạm nói.

“Ông ta nói vậy sao?” Diệp Thành ngẩn ra.

Tân Trạm gật gật đầu.

“Vớ va vớ vẩn” Lạc Việt Ban phẫn nộ mắng: “Người dân ở thôn đó đối đãi chúng tôi rất tốt, sao chúng tôi lại giết họ được chứ”

“Lúc Bồ Tùng Nhân về nhà, tôi và Diệp Thành đang tu luyện ở rìa ngoài dãy núi Yêu Thú, lộ trình không cố định, trong đó khi đi qua thôn nọ, chúng tôi đã ở lại vài ngày, dần dần chúng tôi phát hiện, có người đã đặt một trận pháp gì đó ở xung quanh, giống như một hệ thống tà trận, muốn biến người của cả thôn thành oán linh”

“Chúng tôi muốn gặp gã tà tu đó nên cả đêm ra ngoài thôn để điều tra, bị bọn họ phát hiện nên đã xảy ra xô sát, hai bên ra tay tàn nhẫn, chúng tôi còn bắt được mấy tù nhân”

“Lúc đó chúng tôi đã cảm thấy rất kì lạ, vì nhìn cách họ ra tay thì thấy đó là thủ pháp chính tông của Thế giới ẩn, định đưa bọn họ về thôn rồi mới điều tra, kết quả lại gặp phải bô lão của Vấn Đạo Tông, bọn họ một mực quy tội chúng tôi dựng tà trận đó, và giết hại những người dân trong thôn”

“Đến tận lúc đó chúng tôi mới biết, sau khi mình rời đi, tất cả những người trong thôn này đều bị giết hại, thật là độc ác, một người cũng không tha”

“Mà Vấn Đạo Tông lại đổ vấy chuyện này lên người chúng tôi, nói bọn tôi là tà tu, ra tay rất nặng. Hai người chúng tôi không phải đối thủ của mấy bô lão đó, nên bị bắt đến đây”

Nghe xong Tân Trạm khế nhíu mày, những lời mà Trưởng lão Tuân nói trái ngược hoàn toàn so với lời kể của hai người, nhưng nếu phải chọn tin tưởng một bên thì anh sẽ không do dự mà chọn tin lời của Diệp Thành và Lạc Việt Ban.

“Người của cả thôn đã chết rồi, vậy những tù binh mà hai người bắt được đâu?” Bồ Tùng Nhân hỏi.

“Hai chúng tôi bị bắt tới đây, mấy kẻ đó chắc đều rơi vào tay người của Vấn Đạo Tông rồi” Diệp Thành nói.

“Tân Trạm, nếu chúng ta tìm thấy mấy kẻ đó là có thể chứng minh bản thân vô tội rồi” Bồ Tùng Nhân vui mừng nói.

Tân Trạm lắc đầu, Bồ Tùng Nhân còn quá ngây thơ.

Nếu sự việc đơn giản như vậy, thì Vấn Đạo Tông đã không bắt hai người vào đây.



“Không sai, bên ngoài có anh thì bọn chúng cũng không dám làm gì bọn tôi, đợi điều tra rõ ràng thì chẳng mấy chốc mà được thả ra” Lạc Việt Ban cũng cười nói.

“Thôi nào, là anh em cả mà cậu còn giả vờ với tôi à”

Anh cạn lời, không kìm được nói phũ: “Cứ ngồi chơi xơi nước trong này đã, chẳng mấy chốc anh sẽ cứu các chú ra ngoài”

Tất nhiên anh biết, hai tên này lo anh làm ra mấy việc ngu ngốc, cho nên mới nói chuyện dễ nghe.

Bất cứ ai bị giam ở nơi ngục tù không nhìn thấy anh mặt trời này còn bị khóa lại bằng dây xích, chắc chắn không dễ chịu.

“Tân Trạm, cậu đừng làm càn, Vấn Đạo Tông còn mạnh hơn so với cậu tưởng nhiều” Diệp Thành cũng biết ít nhiều tính cách của Tân Trạm, nên lập tức nói.

“Hai người yên tâm, nhà lao này không giam nổi hai người đâu, cũng không khóa được tôi” Tân Trạm nói.

“Được ồi mọi người, hết thời gian rồi”

Không biết Triệu Tấn Dục xuất hiện từ lúc nào.

Ông ta nghe thấy lời nói của Tân Trạm, khuôn mặt tỏ vẻ châm chọc.

Tân Trạm không buồn để ý ông ta mà quay đầu liếc mắt nhìn sang bên, im lặng không nói, nhìn Lão Hắc như người vô hình ở một bên.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì anh đột ngột vươn tay ra, sức mạnh từ bàn tay bộc phát, túm được Lão Hắc.

Những sợi xích trên người trên người ông ta va đập kêu loảng xoảng,bị kéo căng khi Tân Trạm túm lấy lão.

Vì hai vai bị xiâng xích xuyên qua, khoảnh khắc bị anh kéo, lão phát ra tiếng kêu thảm thiết.

“Cậu, cậu muốn làm gì?”

Cách một cánh cửa phòng giam, ông ta nhìn thấy đôi mắt đỏ long sòng sọc của anh mà giật cả mình.

Ông ta không biết anh, vì sao lại bị anh túm lấy?

“Sau này mấy người các ông ngoan ngoãn một chút, nếu có bất cứ ai dám bắt nạt Diệp Thành và Lạc Việt Ban, tôi sẽ lấy mạng mấy người, nghe rõ chưa?”

Anh nhìn vào mắt Lão Hắc rồi lại nhìn xung quanh, dáng vẻ tràn đầy sát khí, khiến đám phạm nhân hoảng hốt trong lòng.

“Gì đấy?”

Triệu Tấn Dục quát lên, ông ta bay đến túm lấy cánh tay của Tân Trạm.

“Tân Trạm, cậu làm cái ệu trưởng lão, ngại quá, không khống chế được cảm xúc: Tân Trạm cười cười, ném phần sau của công pháp ngự kiếm và cách dùng đan dược cho Triệu Tấn Dục.

“Hừ, Tân Trạm, không có lần sau đâu đấy”

Triệu Tấn Dục nhỏ giọng hừ một tiếng, ông ta phẩy tay, trận pháp đóng lại.

Tân Trạm dùng số thời gian còn lại nhìn chằm chăm Diệp Thành và Lạc Việt Ban, tuy không nói năng gì, nhưng trong mắt anh lại hiện lên vẻ kiên định.

“Đi thôi”

Ba người nối nhau ra khỏi nhà lao.

Lúc Triệu Tấn Dục đi còn quay lại nhìn về phía phòng giam, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi.

“Lão Hắc, tên nhãi đó đã nói gì với ông?”

Sau khi tiễn Tân Trạm ra ngoài, Triệu Tấn Dục quay lại, lông mày nhíu chặt, nhìn Lão Hắc quát hỏi.

“Triệu trưởng lão, tên nhãi đó nói cái gì, không phải ông đã nghe thấy hết rồi sao?” Hai vai Lão Hắc toàn là máu, nhe răng nhếch mép nói.

“Ý tôi là, hẳn ta đã truyền âm cho ông cái gì?” Triệu Tấn Dục cười lạnh giơ roi da lên nói: “Nếu ông không nói, tôi sẽ cho ông nếm mùi đau khổ”

“Triệu trưởng lão tha mạng”

Lão Hắc mặt biến sắc, cầu xin: “Đúng là không thể giấu diếm được ông mà, hắn truyền âm cho tôi, bảo tôi phải chăm sóc hai người kia, sau này hắn sẽ nhờ ông chăm sóc chúng tôi ít nhiều”

“Bề ngoài là uy hiếp, nhưng thực tế đang bao che, ông lừa ai hả?”

“Triệu trưởng lão, tôi thật sự không lừa ông mà, tôi không hề quen biết cậu ta, cậu ta có thể nói gì với tôi được chứ” Lão Hắc bất đắc dĩ nói.

Triệu Tấn Dục khẽ nhíu mày, cũng tin tưởng ít nhiều, lão đã bị bắt vào đây được mấy chục năm rồi mà Tân Trạm lúc đó còn chưa sinh ra.

Đáng tiếc là vẫn chưa bắt ông ta khai ra Thôn Thiên thuật trong đầu, cũng không thể cưỡng ép lục soát hồn phách, nếu không ông ta phải xác nhận lại một lần nữa.

“Lão Hắc, tên nhãi đó rốt cuộc đã nói gì với ông?” Sau khi Triệu Tấn Dục đi, yêu thú Đầu Bò không nhịn được truyền âm hỏi Lão Hắc.

“Ông đừng giấu tôi nữa, chúng ta ở đây lâu như vậy, lúc ông nói dối trông như nào, tôi liếc qua là biết”

“Tân Trạm để lại đồ cho ông thật à?” Diệp Thành cũng truyền âm đến.

Khoảng thời gian này, mấy người họ cũng coi như quen thân, quan hệ không tồi.

“Đúng là có một ấn kí trong thần thức, nhưng không biết tại sao, vật này bị phong ấn rồi” Lão Hắc nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play