Tân Trạm cũng càng ngày càng bội phục, Lăng Nhật Yêu Hoàng không những kỳ tài ngút trời, thực lực kinh thiên động địa, hơn nữa cũng là đại sư về trận pháp, ông ta không hề kiêu ngạo về người mẹ Chu Cần của mình.
Nhân vật như vậy sau khi phi thăng thượng giới cũng nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.
Mọi người bước đến trước bão trận pháp cực lớn này thì dừng bước.
“Bệ hạ” Một ông lão mặt đầy nếp nhăn, râu tóc bạc phơ thi lễ với Tuyệt Nhật Yêu Hoàng.
“Trưởng lão hộ trận, hôm nay bổn hoàng đưa những tiểu bối của Yêu Tộc tôi vào trong bí cảnh tìm kiếm cơ duyên, lát nữa còn phải nhờ ông rồi” Vẻ mặt Tuyệt Nhất Yêu Hoàng cung kính, đối với những người già đã qua bao lần bể dâu cũng có chút lễ ngộ.
“Bệ hạ khách khí rồi, đây vốn là chuyện tôi nên làm”
Ông lão cười cười, ánh mắt lướt qua đám người Thạch Chấn, cuối cùng rơi trên người Tân Trạm, có chút ngẩn ra.
Dường như ông ta cũng không nghĩ tới có thể ở nơi đây gặp được một tu sĩ loài người “Yêu Hoàng bệ hạ”
Mà ngay lúc này, quầng sáng bên ngoài trận pháp đung đưa, một người đàn ông vẻ mặt mất mát bước ra, nhìn thấy Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng thì vội vàng thu lại tâm tình, cung kính hành lễ.
“Thác Mộc, đến tìm kiếm ngọc của gia tộc anh sao?” Yêu Hoàng hỏi.
“Nhưng tu vi tôi thấp kém, vẫn chưa có cách lấy được vật n: Người đàn ông cười khổ lắc đầu: “Bệ hạ, tôi thật sự không hiểu tại sao năm đó gia chủ lại đặt ngọc bài quan trọng như vậy trên người trong tộc rồi bước vào trận địa này, haiz.”
Hắn thở dài một tiếng, sau đó thi lễ rời đi.
“Nhà họ Thác cũng là xui xẻo” Yêu Hoàng có chút thổn thức lắc đầu: “Nhà họ Thác cũng từng là gia tộc cao nhất, kết quả một kẻ thiên tài mang theo ngọc bài gia truyền tiến vào.
trong bí cảnh Yêu Hoàng, nhất thời chết tâm trong đó, dẫn đến chí bảo của gia tộc rơi mất bên trong, đến nay không cách nào lấy ra, cho nên gia đạo mới trở nên khốn đốn”
“Điểm này các người cũng phải cảnh giác mới được, bí cảnh này mặc dù không quá nguy hiểm, nhưng nếu quá tham lam, muốn có bảo vật mà bản thân vô lực lấy thì cũng sẽ bị trừng phạt, năm ngoái thiên tài chết trong bí cảnh cũng không phải con số nhỏ”
Đám người Thạch Chấn rùng mình, lập tức gật đầu, tâm tình thoải mái lúc trước cũng thu lại không ít.
“Có điều lần này có Tân Trạm dẫn dắt, các người chỉ cần nghe cậu ta căn dặn thì có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra”
“Đại sư, bên trong không có người rồi chứ?” Yêu Hoàng nói.
“Đúng vậy thưa bệ hạ, bọn họ có thể tiến vào bất cứ lúc nào” Trưởng lão hộ pháp gật đầu nói.
Mọi người bước lên trước trận, nhìn thấy Tân Trạm cũng muốn đi vào, trưởng lão ngạc nhiên nói: “Bệ hạ, người muốn tu sĩ loài người bước vào bên trong sao?”
“Tôi sẽ địch thân độ từng chút khí huyết mạch cho cậu ta, sẽ không bị trận pháp chống lại, cậu ta và Yêu tộc không sao đâu”” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng đáp.
Bí cảnh Yêu Hoàng ban đầu là do Lăng Nhật Yêu Hoàng bày ra vì hậu bối Yêu Tộc, nếu không có chút khí tức này, cho dù là Vấn Tông chủ cũng không cách nào vào trong.
“Bệ Hạ hiểu lầm rồi.” Trưởng lão cười khổ nói: “Tôi muốn hỏi, bệ hạ có biết rằng sau khi có luồng khí tức này, thời gian bên trong bí cảnh của tu sĩ loài người chỉ bằng một nửa thời gian của Yêu Tộc không?”
“Chỉ có một nửa thời gian? Sao tôi lại không biết?”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cũng sửng sốt, ông ta không hề giả bộ, điểm này ông ta thật sự không biết. Dù sao đưa tu sĩ loài người đến bí cảnh, suốt bao năm này cũng chỉ có một mình Tân Trạm.
Tân Trạm ở một bên cũng có chút cạn lời, nếu không phải nhìn thấy Yêu Hoàng đích thực không biết sự tình, anh còn nghỉ ngờ tên này đang cố ý bẫy anh nữa kìa.
“Đúng vậy, đây cũng là do năm đó Yêu Hoàng lo lắng hậu bối Yêu Tộc bị tu sĩ loài người cưỡng ép bước vào nơi này, cho nên cho dù có khí huyết mạch thì thời gian cũng bị giảm nửa”
Trưởng lão nói xong lời này, bầu không khí nhất thời có chút yên tĩnh.
Tân Trạm chưa tiến vào nơi này bao giờ chỉ biết nhíu anh, mà säc mặt Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lại trầm xuống.
Một nửa thời gian? Điều này đồng nghĩa với việc độ khó sẽ tăng gấp đôi đấy.
Nhưng ông ta đã đồng ý cho Tân Trạm vào bí cảnh tìm bảo vật, như vậy há chẳng phải nuốt lời sao.
“Không biết vị công tử này định lấy bảo vật gì?” Trưởng lão nhìn Tân Trạm hỏi “Mấy miếng Ngọc Giản cực phẩm” Tân Trạm đáp.
“Vậy thì càng khó hơn rồi” Trưởng lão nghe xong lắc đầu liên tục, ánh mắt mang theo sự đồng tình “Vật này thuộc loại chí bảo, nằm ở khu vực trung tâm nhất trận, vốn đã khó mà lấy được, cho dù thời gian cậu có đủ cũng chưa chắc đã lấy được, bây giờ sợ là càng không có cơ hội.”
Trưởng lão nói.
“Thiên tài nhà họ Thác kia năm đó chỉ vì muốn có được một vật chí bảo cấp hai mà đã bỏ mạng rồi, mức độ khó khăn để lấy được vật này, không nghĩ cũng biết”
“Trưởng lão, ông có cách nào giải quyết không?” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nhíu anh hỏi “Nếu bệ hạ đã đồng ý, tôi thân là trưởng lão hộ trận đương nhiên sẽ dốc hết sức lực, thực ra tôi còn có một lần quyền hạn, có thể lần nữa tiến vào trận pháp” Trưởng lão hộ trận đáp.
“Tiền bối có bao nhiêu cơ hội lấy được Ngọc Giản?” Tân Trạm hỏi.
“Với năng lực của tôi cùng sự hiểu biết với trận pháp, đại khái là một phần ba” Trưởng lão.
hộ trận tự tin nói.
“Tân Trạm, tỉ lệ này cậu có thể xem xét, đó chính là chí bảo, mà cậu chỉ có nửa thời gian.”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cũng nói Có điều Tân Trạm nghe xong lại lắc lắc đầu.
“Thực xin lỗi, tôi vẫn hy vọng có thể ký thác vận mệnh trên người mình” Tân Trạm khẽ cười nói.
“Hừ”
Trưởng lão hộ trận lại xẹt qua tia không vui, cho rằng Tân Trạm quá kiêu căng.
Bí cảnh Yêu Hoàng vô cùng huyền ảo, mà Tân Trạm chỉ có nửa thời gian, hẳn tưởng hẳn có thể lấy được Ngọc Giản sao, thực là nực cười “Có những người chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, có điều nếu cậu muốn vào, lân cơ hội đó của tôi sẽ không sử dụng, nếu trăng tay trở về, đến lúc đó cậu đừng hối hận”
“Nếu đã lựa chọn thì sẽ không hối hận”
Tân Trạm lại chẳng hề gì nói.
Anh đương nhiên không tin bản thân sẽ không thu hoạch được gì, hơn nữa cho dù là thế, tự bản thân cũng đã xuất ra toàn lực, có gì mà phải hối tiếc.
“Vậy các người đi theo tôi vào đi”
Để Yêu Hoàng ở bên ngoài trận pháp, đám người Tân Trạm đi theo ông lão tiến vào bên trong quầng sáng.
Bên ngoài trận pháp, Tần Trạm có thể thấy được bão gió trận pháp ngút trời không tan.
Mà sau khi vào đây, bão gió liên miên bên trong lại càng thên âm ï và rõ ràng hơn.
Từ đây nhìn qua đó, gió bên trong trận pháp như thổi mãi vĩnh viễn không ngừng, cát vàng đầy trời, từng trận kình phong, tiếng gió rít như tiếng quỷ khóc sói gào.
Mà bên trong bão cát vàng, có một vài vị trí trong đó lại lập lòe điểm sáng, càng tiến gần đến trung tâm bão cát, điểm sáng đó càng rực rỡ ánh ngọc.
“Bão gió bình thường đều có tồn tại mắt bão, nhưng bão cát vàng này không như vậy, càng vào bên trong, bão cát càng mãnh liệt, đến được trung tâm thì chỉ cần mấy giây thôi cũng có thể nghiền nát thân thể các vị”
“Cho nên tôi khuyên các vị, đến sự cực hạn của bản thân thì nên dừng lại, không nên miễn cưỡng. Nếu không sẽ bỏ mạng nơi đây giống người nhà họ Thác đấy”
Ông lão nói một hồi những chuyện cần chú ý ở nơi này, đặc biệt liếc Tân Trạm một cái rồi lắc đầu rời đi.
Mặc dù nơi đây không có bão cát, nhưng đồng dạng nằm trong trận pháp, là phạm vi khu vực không tiếp nhận thử thách, ông ta cũng không thể ở lâu.
Nhìn bão trận pháp mạnh mẽ thổi không ngừng nghị, trong mắt mọi người đều là khẩn trương và hưng phấn.
Những bảo vật sáng lập lòe, đều là bảo vật năm đó Lăng Nhật Yêu Hoàng để lại, cho dù ở bên ngoài cũng đều không phải vật bình thường, mà bảo vật nơi trung tâm càng hiếm thấy trên đời.
Có điều bọn họ cũng hiểu, cực phẩm chí bảo ở nơi trung tâm kia cũng chỉ có thể nhìn thèm thuồng vậy thôi.
Chỉ có tu vi đẳng cấp Tân Trạm mới có cơ hội lấy được một hai cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT