*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn đám thiên tài vốn trời sinh tuấn tú, đẹp trai xuất thần nay lại như đám chó rơi xuống nước, hoặc là nằm bò trên đất hoặc là ngồi dựa vào gốc cây, mệt đến mất hết hình tượng, lại còn thở mạnh như trâu, sắc ặt của Thạch Chấn khó mà tin nổi.
“Thạch Chấn, anh tới rồi” Cốt Lâm nhìn thấy Thạch Chấn, nhếch mép lên cười cười nói: “Tân Trạm đó nói không đánh chúng tôi, có điều mấy ngày nay chúng tôi còn thảm hơn bị đánh gấp mấy lần.”
“Thủ đoạn của Sư phụ Tân đó khiến chúng tôi sống không bằng chết” Tên béo nằm trên mặt đất, thè lưỡi ai oán nói.
“Sao lại thành như thế này?” Vẻ mặt Thạch Chấn kinh ngạc.
“Cốt Lâm, cậu đưa Thạch Chấn đi trải nghiệm một chút, chính là thực luyện linh khí đơn giản nhất ấy, tôi thật sự lười nói rồi” Lam ‘Yên đáp.
“Được rồi”
Cốt Lâm bất đắc dĩ đưa Thạch Chấn đến trước nơi trận pháp linh khí mà Tân Trạm bày ra, nói với anh ta một lượt cách thực luyện.
“Đưa linh khí xuyên qua nhiều ánh sáng như thế, đánh trúng đám sáng phía sau?”
“Hừ, để tôi thử xem, trận pháp tên Tân Trạm bố trí khó đến mức nào.”
Thạch Chấn khinh thường hừ một cái, sau đó anh ta vận linh khí rồi đột nhiên bản ra.
Chỉ thấy linh khí lập tức xuyên qua vô số ánh sáng, quăng đi quật lại, cuối cùng ầm ầm rơi trên đám sáng.
Cốt Lâm có chút kinh ngạc, Thạch Chấn không hổ là đệ nhất thiên tài của thời đại bọn họ, vậy mà một lần đã làm được rồi.
“Xem ra thủ đoạn Tân Trạm bày ra cũng chẳng ra làm sao cả” Thạch Chấn đắc ý nói.
“Nhưng Sư phụ Tân yêu cầu là mỗi ngày phải đánh trúng một trăm đám sáng, hơn nữa thời gian thử luyện chỉ có nửa ngày, huống chỉ đây là cái cơ bản nhất” Cốt Lâm bất lực nói Sau đó hắn đưa Thạch Chấn đi qua từng trận mà Tân Trạm bố trí.
“Cậu đợi đã, mỗi ngày các người không tu luyện nâng cao cảnh giới, cũng không luyện công pháp, chỉ làm cái khỉ này thôi á?”
Thạch Chấn nghe xong bị chấn động, sau đó có chút phẫn nộ.
“Tân Trạm này là đến giúp các người hay là hại các người, làm cái thứ này có cái tác dụng gì chứ?”
Theo cái nhìn của Thạch Chấn, gốc rễ của tu hành chính là cảnh giới và công pháp lớn mạnh, chỉ cần có đủ thực lực, công pháp mạnh mẽ thì có thể bách chiến bách thắng, mà Tân Trạm dạy cho đám người Cốt Lâm, hoàn toàn là một thứ rác rưởi vô dụng.
“Thạch công tử, cậu nói không sai”
“Đáng tiếc ta không phải đối thủ của hắn, nếu không nhất định sẽ đuổi hản ra ngoài”
“Thạch công tử, nếu ngăn cản Tân Trạm, cần gì phải đánh thăng hẳn?” Nhạc trưởng lão.
nói.
“Trưởng lão, ông có ý gì?” Thạch Chấn nghe vậy nhất thời chấn động.
“Cậu chỉ cần chứng minh, những thứ Tân Trạm dạy đều không hề có ý nghĩa gì, là đủ làm bằng chứng đuổi hắn ta đi rồi” Nhạc trưởng lão cười nói.
“Ông nói đúng, ta hiểu rồi”
Đôi mắt Thạch Chấn sáng lên, sau đó bước nhanh mà đi.
Nhạc trưởng lão lại cười lạnh một tiếng, đi theo phía sau.
“Tần Trạm, cút ra đây cho tôi!”
Quay lại với đám người Lam Yên đang nghỉ ngơi trong rừng núi, Thạch Chấn hít sâu một hơi, sau đó gào lên một tiếng, âm thanh cuồn cuộn truyền đi khắp bốn phương, vang vọng cả một sơn cốc.
Đám người Lam Yên đều bị tiếng gào của Thạch Chấn làm tỉnh giấc, bọn họ ồn ào ngạc nhiên, không biết Thạch Chấn muốn làm cái gì.
“Thạch Chấn, vừa quay về đã hô to gọi nhỏ, là muốn tôi tát anh một cái nữa phải không?” Một lát sau, Tân Trạm chậm rãi xuất hiện, xoa xoa tai nói.
“Hừ, Tân Trạm, cậu đừng huênh hoang, cậu hãm hại thiên tài Yêu Tộc của tôi như vậy, Thạch Chấn tôi không nhìn nổi, hôm nay gọi cậu ra đây là muốn đuổi cậu đi hoàn toàn.
“2 Vậy tôi phải nghe xem, anh đuổi tôi như thế nào?” Tân Trạm hiếu kì nói “Không phải cậu cảm thấy phương pháp huấn luyện của cậu rất tuyệt vời sao? Có dám tìm một tên cùng tôi đấu một trận không, nếu người cậu chọn thua rồi thì phải lập tức cuốn xéo đi ngay” Vẻ mặt Thạch Chấn tự tin nói.
“Anh muốn cá cược với tôi?” Tân Trạm lại có hứng thú nói.
“Không sai, nếu tôi thua rồi, từ nay về sau tôi sẽ nghe cậu dạy dỗ, cậu nói gì tôi đều không dám hai lời, nếu cậu thua rồi thì phải rời khỏi đây những thiên tài Yêu Tộc này không phải cậu có thể điều khiển được.”
“Đương nhiên, nếu cậu nhát gan không dám chiến đấu, vậy từ bây giờ nơi này sẽ trở lại do Nam Du đại sư bố trí, tôi cũng sẽ giữ lại mặt mũi cho cậu, cho phép cậu ở lại đây”
Thạch Chấn đắc ý nhìn Tân Trạm, chờ mong anh lựa chọn.
Đám người Lam Yên cũng dồn ánh mắt lên người Tân Trạm.
“Có thể, không phải chỉ là tìm một người đấu với anh hay sao?” Tân Trạm cười cười, không hề do dự mà đồng ý: “Nếu đến anh cũng không đánh nổi, sao có thể ăn nói với ‘Vấn Tông và thiên tài nhà họ Đổng chứ: “Cuồng vọng, vậy cậu phái người ra đi.”
Thạch Chấn nói.
“Sư phụ Tân, tôi thế nào?”
Lịch Ám Trọng có chút rục rịch, trừ Thạch Chấn, người mạnh nhất chính là Lịch Ám Trọng cùng Lam Yên, cho nên Lịch Ám Trọng cũng sớm có tâm tư giao thủ với Thạch Chấn rồi.
“Anh không được, anh mạnh quá rồi” Lời của Tân Trạm khiến mọi người đều sững sờ.
“Cốt Lâm, cậu đến đi” Tân Trạm tùy tiện chỉ vào Cốt Lâm nói.
“Tôi? Sư phụ Tần, có phải anh nhầm rồi không?” Cốt Lâm trợn to mắt, khuôn mặt thất kinh, thiếu chút tưởng mình nghe nhầm rồi.
Lam Yên cùng đám người Thái Tỉnh cũng trợn mắt há mồm, mặc dù bình thường Cốt Lâm nhảy nhót, cũng nói không ít, nhưng tu vi quả thực bình thường, thuộc tầng lớp thấp nhất trong mọi người Mà Tần Trạm lại sắp xếp cho Cốt Lâm đối đầu với người từng lợi hại nhất là Thạch Chấn, là tự tin hay là cuồng vọng đây.
“Tôi không nhầm, chính là cậu” Tân Trạm nói.
“Chỉ cần cậu có thể chiến thẳng Thạch Chấn, tầng thứ tư của Tụ Linh Trận và đan dược tốt nhất của ba ngày nay sẽ là phần thưởng”
“Sư phụ Tần, anh nói thật sao?” Đôi mắt Gốt Lâm lập tức sáng lên, toàn thân có chút run rẩy.
Mười ngày nay bọn họ cũng đã phát hiện, mặc dù Tần Trạm dày vò bọn họ khổ cực, nhưng đãi ngộ cũng thuộc diện không tồi, các loại trận pháp dưỡng linh cùng cực phẩm đan dược hầu như được cung ứng không giới hạn, chỉ cần bọn họ nỗ lực, biểu hiện tốt, thì đều có cơ hội có được.
Mà phần thưởng Tần Trạm đưa ra quả thực là loại cực phẩm nhất.
“Đương nhiên, nếu cậu cố ý thua để chơi tôi, sợ rằng ông cậu sẽ rất thất vọng, thư của ông ấy tôi sẽ cho cậu xem, hơn nữa nói cho cậu biết, Yêu Hoàng có lệnh, tôi cũng không đi được, thời gian còn lại tôi sẽ dành để dày vò cậu”
Tân Trạm đổi thành truyền âm, híp mắt cười nói.
Khuôn mặt Cốt Lâm nhất thời suy sụp, sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, đây là đã chiến là không được thua mà, thua rồi là cậu ta cũng xong đời đấy.
“Buổi sáng tôi tu luyện đã hao kiệt linh khí rồi, tôi phải đi bổ sung rồi mới chiến với anh được.
Cốt Lâm cần răng, đồng ý nhìn Thạch Chấn nói.
“Cốt Lâm, không phải chứ, cậu thật sự muốn đánh với tôi sao?” Thạch Chấn cười lạnh nhìn đối phương nói: “Lẽ nào cậu quên rồi, lúc cậu vừa đến đã bị tôi giáo huấn thế nào?”
Vẻ mặt Cốt Lâm cứng đờ, cắn chặt răng không nói gì.