“Cậu rất ngông cuồng, nhưng tôi cũng sẽ khiến cho cậu phải trả giá, ba chiêu là tôi có thể diệt cậu, cho cậu biết kết cục của việc sỉ nhục yêu tộc.”

Thạch Chấn bị Tân Trạm khiêu đến nét mặt biến đổi đột ngột, anh ta cầm cây giáo lên, mũi giáo sắc nhọn chỉ thắng vào Tân Trạm.

“Ừm, ba chiêu cũng được đấy, nhưng mà người thua là anh” Tân Trạm điềm tĩnh nói.

“Vả lại tôi cũng không có xỉ nhục yêu tội tôi chỉ là nói thế hệ trẻ là đống rác rưởi mà thị Nửa câu đầu của Tân Trạm hình như đang giải thích, nhưng đợi anh nói xong câu cuối thì toàn bộ yêu tu có mặt ở đó đều trợn tròn mắt.

Nếu như nói lúc trước Tân Trạm chỉ dùng công pháp yêu tộc, có thể coi đó là có tự tin, nhưng so sánh tất cả thanh niên yêu tộc với rác rưởi thì quá kiêu ngạo rồi u tộc các người đều Ngay cả Lam Yên và cô gái tàn nhang cũng đều cứng đơ người. Câu nói này của Tân Trạm giống như cũng chửi bọn họ vậy.

“Rất tốt, rất nhanh cậu sẽ biết hậu quả của việc tùy tiện nói ngông cưồng, cậu sẽ phải quỳ xuống trước mặt tôi để cầu xin tha thứ vì sự kiêu ngạo của cậu”

Hai mắt Thạch Chấn gần như muốn phun ra lửa, hơi thở gấp gáp mãnh liệt, làm cho gạch đá trên võ đài rung chuyển không ngừng.

Chỉ đợi trọng tài ra hiệu lệnh, Thạch Chấn hét to lên một tiếng, thân hình giống như Thanh Long lao ra biển, không chờ đợi được nữa mà xông lên.

Cơ thế Thạch Chấn giống như ảo ảnh, tốc độ nhanh đến cực điểm, trong chớp mắt đã lao đến trước mặt Tần Trạm.

Ngọn giáo sắc bén đó chỉ thẳng vào yết hầu của Tân Trạm, anh ta muốn đâm thủng nó.

Anh ta đã nổi giận đến tột đỉnh, cho nên vừa ra tay là muốn một chiêu giết ngay.

Đôi mắt Tân Trạm lạnh lùng sắc bén, hơi thở đã chuyển động từ lâu rồi phát ra, đối diện với mũi giáo đến một cách đột ngột đó, Tân Trạm vung một đấm ra, một lưỡng sức mạnh dậy sóng, mạnh mẽ đánh lên đầu cây giáo này, chấn động làm cho mũi giáo bị nghiêng và sượt qua người anh.

“Man Ngưu Kình, tôi không nhìn nhầm chứ?”

Cảm nhận hơi thở cuồn cuộn quen thuộc bên ngoài cơ thể của Tần Trạm, rất nhiều yêu tu có mặt ở đó đều kinh hồn một phen. Hễ là yêu tu, lúc nhập môn tu luyện thì gân như đều học qua thuật này, bởi vì thuật này khá đơn giản. Nhưng cũng chính vì như vậy mà bỏ qua uy lực của Man Ngưu Kình.

Và trong cuộc đọ sức đắng cấp này, Tân Trạm vậy mà lại phát huy được phương pháp cơ bản nhất của yêu tộc.

Đây là có lòng tự tin tuyệt đối hay là xem thường Thạch Chấn?

“Thể hiện tài năng thực sự của anh đi”

Đứng đối diện với Tân Trạm, cảm nhận của Thạch Chấn đương nhiên là sâu hơn. Anh †a giận tím mặt, thu giáo lại rồi tiếp tục phóng ra. Ngọn giáo sắc bén đó nở ra rất nhiều hư ảnh, giống như hoa lê nở rộ vậy.

Bịch bịch bịch!

Và khoảnh khắc tiếp theo, bên ngoài cơ thể Tần Trạm, một loạt chim hồng đột ngột bay ra, chúng nó giống như đom đóm vây quanh Tân Trạm, va chạm với ngọn giáo phát ra âm thanh giòn tan.

Nếu nhìn kĩ thì ánh sáng chói thình lình đó là một thanh kiếm bay.

Trên con đường đi đến yêu tộc, Tân Trạm đã chế tạo gần một nghìn thanh kiếm bay, toàn bộ được lưu trữ trong không gian, bây giờ bay ra vây quanh Tân Trạm.

Ở giữa lông mày, một dấu vết hình kiếm xen kẽ sáng tối.

Kiếm ý không phải là phương pháp tu hành của nhân tộc hay yêu tộc, không phụ thuộc vào sự vận động linh khí của loài người, Ngự Kiếm Quyết cũng giống như vậy. Cho nên Tần Trạm dựa vào công pháp yêu tộc mà vận hành kiếm pháp này, và anh cũng vô cùng thành thạo, tùy ý khống chế.

Với hàng ngàn thanh kiếm bay lượn xung quanh, bóng dáng của Tân Trạm ẩn hiện trong cơn bão bị ánh kiếm nhấn chìm.

Thạch Chấn gào thét liên tục, cây giáo không ngừng đánh ra loạt ánh sáng, nhưng khi tiếp xúc với những thanh kiếm bay đó thì bị thối lui lại.

Sau đó Thạch Chấn dứt khoát ném cây giáo đi, và phát huy các loại bí thuật khác nhau của yêu tộc. Thế nhưng khi rơi vào cơn bão lưỡi kiếm này, ngay cả một giọt nước cũng không bản lên được.

“Ra đây đánh cho ông, làm con rùa thì có bản lĩnh gì!”

Thạch Chấn gào thét, xông đến đấm mạnh vào lưỡi kiếm.

Với sự công kích không ngừng của anh ta, vài thanh kiếm bay trong đó cũng bị anh ta đánh vỡ hết, nhưng với số lượng hơn một nghìn thanh kiếm thì những thứ này chỉ là hạt cát trong sa mạc.

“Tên nhóc Tân Trạm đang làm gì thế?”

Trên tòa cung điện cao lớn, bên cạnh võ đài Yêu Hoàng, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng, Kim Sắc Tước Điểu với đại sư Nam Du đứng ở đó xem trận đấu.

Thấy Tân Trạm ẩn mình trong hàng ngàn lưỡi kiếm, từ đầu đến cuối vẫn chưa đánh trả, Kim Sắc Tước Điểu có chút bất an Đôi mắt Tuyệt Nhật Yêu Hoàng sắc bén, nhìn thấy cảnh tượng này thì khẽ nở nụ cười.

“Cậu ta đã đồng ý với ta, phải chiến thẳng Thạch Chấn dựa vào phương pháp yêu tộc.

Phương pháp Ngự Kiếm này mặc dù có thể miễn cưỡng xem như là vận hành hơi thở yêu tộc, nhưng dẫu sao vẫn chưa đủ nổi bật. Tên nhóc này muốn cho Thạch Chấn chịu thiệt lớn”

“Nếu như muốn thẳng, thì Tân Trạm đã thẳng rồi. Chỉ cần cơn bão kiếm này chuyển từ thế phòng thủ sang tấn công thì Thạch Chấn khó có thể chống lại được” Đại sư Nam Du cũng gật đầu nói.

“Tên nhóc này xem trận đấu trên võ đài như một cuộc luyện tập chiến đất § Đột nhiên Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nhìn trên không trung. Trên bầu trời lúc này, một dấu bàn tay màu đỏ lửa đang ngưng tụ và không ngừng to ra.

“Ta nghe thấy mười mấy ngày trước, cậu ta mới lần đầu tiên học Yêu Hoàng chưởng, thế mà trong thời gian ngắn ngủi đã có thể tu luyện thuật đẳng cấp nhất của yêu tộc ta đến bước này rồi “Người này quả thực là thiên tài, hoặc có thể là thiên tài tuyệt thế” Nam Du gật đầu nói.

“Nam Du, ta có một suy nghĩ. Nếu như cậu †a có thể năm bắt công pháp yêu tộc ta nhanh chóng và thông suốt như thế, hay là giao cho cậu ta vị trí đó” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nói.

Nam Du bị suy nghĩ của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng làm cho kinh ngạc, mắt trợn tròn.

“Bệ hạ, tôi thì không có ý kiến, có điều để một loài người làm chuyện này thì trước đây chưa từng có, hơn nữa cậu ta có thể làm tốt không?”

“Rồi cũng sẽ có ngoại lệ, hơn nữa ta cũng mong đợi cậu ta ngồi trên vị trí đó sẽ làm ra chuyện lớn gì đó long trời lở đất”

Tuyệt Nhật Yêu Hoàng khẽ cười nói: “Yêu Hoàng chưởng cũng dùng rồi, trận này sắp kết thúc rồi”

“Yêu Hoàng chưởng… thì ra là như vậy”

Trong cơn bão kiếm, Tân Trạm từ từ mở mắt ra.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh vận hành hoàn chỉnh Yêu Hoàng chưởng ở ngoài đời, quá trình có hơi dài, nhưng mà kinh nghiệm có được cũng khá nhiều.

Cảm nhận dấu bàn tay đã hoàn thành ngưng tụ, ánh mắt Tân Trạm xuyên qua từng lớp kiếm bay, nhìn về hướng Thạch Chấn Bản thân lần đầu phát huy Yêu Hoàng chưởng một cách hoàn chỉnh, hời cho tên nhóc này rồi Mặc dù Thạch Chấn có thể không cảm thấy như vậi Khóe môi Tân Trạm cong lên nở một nụ cười, anh đột nhiên vung tay, phân tán từng, lớp kiếm, sau đó từ từ chỉ về hướng Thạch Chấn.

Bầu trời âm ầm, bàn tay màu lửa to lớn đó giống như thiên thạch đột ngột rơi xuống.

Ở trên võ đài, tất cả ý thức của Thạch Chấn đều để trên người Tân Trạm, anh ta không hề chú ý đến sự chuyển động kỳ lạ trên không trung.

Anh ta nhìn lưỡi kiếm của Tần Trạm di chuyển chậm chạp sau đó tất cả biến mất, thì mắt anh ta sáng lên.

“Chuyển động nhiều kiếm bay như vậy, quả nhiên là cậu không có cách nào kiên trì quá lâu, chết đi!”

Thạch Chấn vô cùng kích động, cho rằng chiến thẳng đã năm trong lòng bàn tay mình rồi. Cây giáo dài trong tay anh ta lại tiến tới trước, anh ta giơ cao cây giáo lên, giống như gậy dài, rơi ầm xuống.

“Thạch Chấn, tên ngốc này, mau tránh ral”

Ở trên võ đài, Cốt Lâm ở bên cạnh Lam ‘Yên không nhịn được mà hét lên.

Mà trong ngoài võ đài, ngoài Thạch Chấn ra, những người khác đều nhìn thấy sự biển đổi lạ thường trên bầu trời.

Một đám màu đỏ trên không trung rơi xuống, ngọn lửa khổng lồ cháy bùng. Tốc độ rơi xuống cực nhanh, gần như trong chớp mắt nó đã ở gần sát đỉnh đầu Thạch Chấn rồi.

Đây là một dấu tay màu đỏ, khí thế to lớn, dày rộng và lôi cuốn, giống như đàn áp mọi vật trên thế giới.

Nhìn thấy dấu tay này, nhiều yêu tu bên ngoài võ đài không kìm được mà hoảng sợ la hét, đứng bật dậy.

“Yêu Hoàng chưởng, đây là Yêu Hoàng chưởng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play