*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ừm, cho dù cường giả cấp Nhân Vương có cái gan lớn như vậy cũng không có cái số mệnh đó. Nhóm đại lão cấp cao ẩn trốn trong Phủ Đường và Kinh Bắc có hàng trăm cách chơi chết tên đó.
Mà lúc này Thúy Hồng đột nhiên quay người lại, bởi vì cô bé cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc. Mặc dù phía trước cô bé là khoảng đất trống, vắng lặng lạnh lẽo, nhưng Thúy Hồng cảm nhận được hình như ba quay lại rồi.
Bây giờ Cao Ánh Vy đang mặc một bộ áo lông tuyết màu trắng ngồi trên ghế dựa đặt bên cạnh thảm cỏ chơi đùa cùng Thúy Hồng. Lúc này Cao Ánh Vy nhìn Thúy Hồng đứng ở bên đó, lông mày nhíu lại.
Ngay sau đó Cao Ánh Vy không kiềm được mà lên tiếng hỏi Thúy Hồng: “Thúy Hồng? Sao vậy? Con không chơi cùng đám mèo lớn kia nữa sao?”
Thúy Hồng lắc đầu nói: “Không phải đâu mẹ, con... Con hình như cảm nhận được là ba trở về rồi...”
Cao Ánh Vy ngẩn ra, mắt nhìn khắp xung quanh nói: "Không có mà Thúy Hồng, ba chưa có về
Thứ đang chảy bên trong cơ thể của Thúy Hồng là huyết mạch hoàng giả của Tiêu Hạo Thiên, là hoàng giả đời sau chân chính, là kiểu tiềm lực vô hạn. Dưới tình huống hai người như một này, Thúy Hồng có thể cảm nhận được hơi thở của Tiêu Hạo Thiên nhưng Cao Ánh Vy lại không thể.
Mà ngay sau đó, khi Cao Ánh Vy đang muốn nói gì đó, khoảng trống trước mặt Thúy Hồng đột nhiên chấn động, sau đó Tiêu Hạo Thiên đi lên nhấc theo một robot biến hình không thể nào to lớn hơn.
“Ba... Ba, mẹ, mẹ xem, mẹ xem, là ba đó, ba thật sự trở về rồi...” Thúy Hồng vui tới mức trực tiếp bổ nhào vào lòng Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên một tay nâng robot biến hình to lớn, tay còn lại cong lưng bế Thúy Hồng lên, sau khi hôn lên khuôn mặt trắng mịn của Thúy Hồng anh quay đầu cười nói với Cao Ánh Vy: “Vợ à, tính cảm ứng của em còn không mạnh bằng con gái nữa...
Cao Ánh Vy nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên thật sự xuất hiện liền ngây người một lát, sau đó đứng dậy nở nụ cười dịu dàng nói với Tiêu Hạo Thiên: “Chắc chắn rồi, con bé bây giờ là huyết mạch hoàng giả, người bình thường như em sao so sánh được..."
Cao Ánh Vy cười rất vui vẻ vì Tiêu Hạo Thiên thật sự không có chuyện gì, trên người không có một chút dấu tích của vết thương mà còn rất đẹp trai, anh tuấn, uy dũng, sáng chói.
Đúng, chính là sáng chói, Tiêu Hạo Thiên của bây giờ, trên người anh không hề có một chút ác khí giống như năm năm trước vậy, như chàng trai mà lúc đầu hai người bọn họ gặp nhau, vÔ cùng dịu dàng như thiếu niên.
Cao Ánh Vy cảm nhận được hơi thở trên người Tiêu Hạo Thiên, trong lòng thấy yên tâm. Tiêu Hạo Thiên, anh ấy... Không có việc gì là tốt rồi.
“Ba, đây là đồ chơi ba mua cho con sao? To quá đi.” Thúy Hồng nhấp nháy đôi mắt to nhìn chằm chằm vào con robot biến hình to lớn mà Tiêu Hạo Thiên đang cầm.
Tiêu Hạo Thiên ném con robot biến hình xuống dưới đất gật đầu cười nói: “Ừm, mua cho con robot biến hình, con đi chơi đi...
Thúy Hồng rất hiếu kỳ nhìn con robot biến hình cao hơn ba mét trước mặt. Tiêu Hạo Thiên liếc nhìn những con thú dữ trước mắt nhưng cũng chính là cái nhìn này của Tiêu Hạo Thiên.
Ngay tức khắc những thú dữ trên thảm cỏ vừa nãy còn muốn báo thù tiểu ma vương, dưới ánh nhìn của Tiêu Hạo Thiên bị dọa tới sắp khóc rồi.
Trong cảm nhận của thú dữ, người ba trước mặt này của tiểu ma vương mới là đại ma vương thật sự. Giống như chỉ với một ánh mắt liền có thể đem bọn chúng thiêu đốt thành tro bụi vậy. Thế là đám thú dữ này dưới sự theo dõi của Tiêu Hạo Thiên đều trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Con hổ lớn sặc sỡ kia tự biến mình biến thành một con mèo, không ngừng thôi miên bản thân, lẩm nhẩm, ông đây không phải là hổ, ông đây là mèo, chính là con mèo.
Người nhà này không phải người, cuối cùng ai mới là thú dữ chứ...
Tiêu Hạo Thiên nhìn đống đồ chơi của Thúy Hồng cũng không còn gì để nói, lúc này Cao Ánh Vy cũng đi qua đây. Tiêu Hạo Thiên nhìn những con thú dữ này với vẻ hơi kỳ lạ, anh nói với Cao Ánh Vy: “Ờ, con gái của chúng ta hình như có chút đặc biệt, những bạn nhỏ