Trên chiến đấu cơ mà Tiêu Hạo Thiên và những nhân vương của chiến đội Thiên Hạ ngồi, vẫn đang diễn ra hội nghị tác chiến của hai mươi ba Nhân Vương hiện thời, mọi người đều rất hăng máu, hơn mấy chục Nhân Vương và hàng trăm đỉnh đạo chủ, vượt hàng vạn dặm để tập kích bất ngờ phía tây địa lục, một cục diện thế này, chắc hẳn là lần đầu tiên trên thế giới.

Đương nhiên việc này cũng phải phụ thuộc vào trình độ khoa học kỹ thuật cao của thời đại, nguyên do để có thể đưa những cường giả này đến địa điểm đích ở khoảnh cách xa một cách nhanh chóng. Thời đại cổ triều trước kia, chưa từng có chuyện gì tương tự thế này.

Tại sân bay, Mặc Thiên với đôi mắt xa xăm, nói: "Các vị, tôi nói một câu này sẽ khó nghe, lần này chúng ta là tập hợp cường giả bốn phương để tập kích. Vậy ai là người chỉ huy?"

Mặc Thiên dứt lời thì mắt chợt lóe lên, nhìn về phía ba Nhân Vương hậu kỳ Tiêu Thiên Sách, Dương Hạ, Tân Võ. Ba người này đều có thể làm tướng chỉ huy. Hơn nữa, hành động lần này, cũng cần phải có một tướng chỉ huy kỷ luật nghiêm minh.

Mặc Thiên dứt lời, Dương Hạ nhíu mắt, nhìn vào tấm bản đồ thế giới ở trung tâm của nhóm người, trầm giọng nói: "Tôi không tranh quyền chỉ huy, dù sao mấy năm nay tôi cũng chỉ ở trong khu vực của Thiên Hạ, không làm việc gì cả, rất ít tham chiến. Vậy nên quyền chỉ huy cứ để cho Tôn trưởng lão hoặc là Tiêu tôn đi."

Dương Hạ dứt lời, liền ngẩng đầu lên nhìn Tần Võ, nói với Tiêu Thiên Sách: "Hai vị, hai người đều trải qua chiến mà đến đây, quyền chỉ huy trong hành động lần này, hai người tự quyết định đi!" Dương Hạ nói xong thì im lặng, ý tứ cũng rất rõ ràng.

Ánh mắt của mọi người theo đó cũng hướng về phía Tôn Võ và Tiêu Thiên Sách. Tiêu Thiên Sách nhíu mày, vừa định nói với Tôn Võ thì Tôn Võ đã nói trước: "Thiên Sách, cậu hãy chỉ huy hành động lần này đi, hơn nữa cậu làm một tướng chỉ huy là hợp lý nhất, những người già chiến bộ như chúng tôi không ai có đủ điều kiện để sánh với cậu."

Tiêu Thiên Sách muốn từ chối thì Lưu Triệt lại tiếp lời: "Ha ha, Thiên Sách, cậu không được từ chối đâu đấy, hiện giờ cường giả khắp nơi của Thiên Hạ đã tập trung lại, thật ra cậy mới là công thần lớn nhất ở đây, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu mấy năm nay của cậu nhiều hơn chúng tôi rất nhiều. Cậu không được từ chối đâu đấy." "Hơn nữa, hành động lần này, chúng tôi cũng giúp cậu tích lũy chi tiết, con đường mà cậu đến được thế này đều là nhờ vào bản thân, Thiên Sách, đừng quên, ở phía sau, còn có chúng tôi...!" Lưu Triệt chăm chú nhìn Thiên Sách, ánh mắt vô cùng kiên định.

Đợi Dương Hạ dứt lời, ánh mắt anh ấy xa xăm nhìn về phía Học viện Xã tắc: "Anh Mặc

Thiên, Tiêu tôn đảm nhận vị trí tưởng chỉ huy trong hành động lần này, bên học viện, có ý kiến gì không?"

Mặc Thiên nghe rồi thì cười đầy cay đắng nói: "Dương tôn, bây giờ tất cả mọi người đều là một, đều là để ứng phó với Thiên triều đại kiếp. Nói thật, anh...thật sự không cần đề phòng chúng tôi như thế. Viện trưởng vẫn có chút tính toán, nhưng tôi đảm bảo, đó cũng chỉ là vì lợi ích của Thiên Hạ mà thôi..." "Ha...rốt cuộc là như thế nào đây, chưa kết thúc thì ai mà biết được?" Dương Hạ cười nhạt nói một câu, không còn phản ứng gì với đám người Mặc Thiên nữa. trong lòng anh ta luôn có sự chống đối đối với Học viện Xã tắc.

Không vì gì khác, Học viện Xã tắc vẫn là một điều bí ẩn, không hiểu nổi cuối cùng thì Học viện Xã tắc có tính toán gì hay không.

Mặc Thiên nhìn thái độ của Dương Hạ, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng.

Đợi phản hồi của Học viện Xã tắc, ánh mắt của những cường giả cấp nhân vương trong khoang phía sau đều tập trung vào Tiêu Thiên Sách. Đợi anh ấy nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play