Tần Võ hết sức khổ tâm, vì ông đã đoán trước được điều này. Ngày mà chiến đội Thiên Hạ lên được cấp đế vương, thì chắc chắn kiếp nạn mà đội Thiên Hạ gặp phải sẽ là một đế vương hắc ám trên địa bàn hoạt động của chiến đội Thiên Hạ. Mà giờ đây, cuối cùng Tần Võ đã hiểu ra tại sao để vương hắc ám bên chiến đội Hùng Sơn hành động rất sớm, thâm nhập vào quốc vận của chiến đội Hùng Sơn. Thế nhưng, bên chiến đội Thiên Hạ của họ, thì trước nay vẫn hết sức yên bình.
Hóa ra, tất cả đều là do Tiêu Hạo Lam cảm lại. Tần Võ thấy lúng túng, ông vừa kính trọng, vừa bội phục, lại vừa thấy có lỗi. Cuối cùng, sau khi cảm nhận được vô số loại cảm xúc phức tạp, Tần Võ khom người, cúi đầu thật thấp rồi nói với Tiêu Hạo Lam: “Tần Võ đại diện cho chiến đội Thiên Hạ, xin cảm ơn ngài Tiêu, đã làm tất cả cho Thiên Hạ. Cảm... cảm ơn...
Tiêu Hạo Lam lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Đừng cảm ơn tôi, Tần Võ, thế lực hắc ám ngầm rất mạnh mẽ, thậm chí vượt xa cả tưởng tượng của các người. Cường giả Nhân Vương có đến mấy trăm người, Nhân Vương đỉnh phong cũng có gần trăm."
Tiêu Hạo Làm nói xong thì dừng lại, liếc nhìn phân thân của Đế Vũ ở phía sau: “Còn có vài người có sức mạnh cao hơn cả mức Nhân Vương đỉnh phong nữa. Giờ chúng tôi chỉ có hai người ở bậc Nhân Vương đỉnh phong, các người đã không thể chống đỡ được, các người... thực sự quá yếu! Quá yếu!”
Đám người Tần Võ, Lưu Triệt, Chu Lệ, Long Thanh Quang há hốc mồm, kinh ngạc vô cùng. Nếu những gì Tiêu Hạo Lam nói là thật thì với sức mạnh hiện tại của chiến đội Thiên Hạ, họ không thể làm được bất cứ điều gì.
Tần Vĩ run rẩy, hồi lâu sau ông mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Hạo Lam hỏi: “Chuyện này, ngài Tiêu, ông...
Tiêu Hạo Lam cười lạnh một tiếng: “Đừng trông cậy vào tôi, tôi có thể bị năng lượng bóng tối xâm nhập, giờ đây, ký ức trước tuổi ba mươi tôi đều đã tan biến. Có lẽ chẳng mấy chốc, tôi sẽ không còn nhớ được bất cứ điều gì nữa. Cũng có thể, trong lần tiếp theo gặp mặt, tôi sẽ giết hết tất cả các người. Hiểu chứ?”
Tần Võ bị chấn động, ông mở miệng, nhưng thật lâu vẫn không thốt nên lời. Lúc này Tiêu Hạo Lam cũng không để ý tới ông nữa, mà bước đến trước mặt Khổng Thương. Ông ta nhìn Khổng Thương đầy ẩn ý rồi nói: “Chúng ta từng gặp một lần...
Khổng Thương cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Hạo Lam, lúc lâu sau, mới nghiêm túc gật đầu nói: “Ừ, đúng, tôi và tôn giả Tiêu từng gặp nhau một lần. Lần đó, khi tôi đang định đi ra ngoài thì bị tôn giả Tiêu chặn lại."
Tiêu Hạo Lam hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Hừ, biết là tốt rồi, nhưng ông mà có bất cứ toan tính gì với tôi, tôi sẽ giết cả nhà ông đấy!”
Khổng Thương hít sâu một hơi, rồi nghiêm túc nói với Tiêu Hạo Lam: “Yên tâm, chuyện đó sẽ không xảy ra, tôi chỉ vì Thiên Hạ mà thôi." Tiêu Hạo Lam cũng không đáp lại Khổng Thương, thân hình ông ta chợt lóe lên, đến trước mặt Cao Ánh Vy, vẫy tay phá bỏ phong ấn của Đường Ngọc Hiền trên người Cao Ánh
Vy. “Ba, ba hãy trở về đi, chúng con đều rất nhớ ba, ông nội cũng nhớ ba, còn cả Hạo Thiên nữa, còn cả cháu gái Thủy Hồng của ba, cô bé rất đáng yêu, cô bé... Cao Ánh Vy đỏ mắt, cô rất muốn Tiêu Hạo Lam trở về.
Tiêu Hạo Lam chỉ im lặng, có thể trở về được nữa sao? Không được rồi... Tiêu Hạo Lam thầm thở dài một hơi. Rồi ông đưa tay lên tim mình, lấy hai mảnh tinh thể nhỏ màu đen ra từ đó.
Tiêu Hạo Lam mang hai tinh thể đen đó đưa cho Cao Ánh Vy rồi nói: “Xin lỗi, con tên Cao Ánh Vy đúng không? Con là đứa trẻ tốt, đã nuôi lớn Thúy Hồng đến vậy, con đã vất vả rồi."
Tiêu Hạo Lam ngừng lại một chút, rồi nhếch khỏe môi đã đen sạm, nhìn Cao Ánh
Vy, gắng sức nở một nụ cười rồi nói: “Hai tinh thể đen này, con hãy cất giữ thật kỹ, con hãy cầm một mảnh, còn một mảnh cho Thúy Hồng. Nếu có một ngày, ừ, nếu như có một ngày, cả thế giới này biến thành hắc ám, vật này, có lẽ... có thể bảo vệ con và Thúy Hồng không bị ăn mòn. Xin lỗi, hãy nói cho Thúy Hồng biết, ông nội của cô bé đã mất lâu rồi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT