“Tôn giả Đường hãy cẩn thận!” Lưu Triệt cắn răng, nhìn Đường Ngọc Hiền một cái, rồi ông ta không do dự nữa mà xoay người vọt tới chỗ Đại trưởng lão. Họ biết Đường Ngọc Hiền còn có con át chủ bài chưa lật.

Thấy Đường Ngọc Hiền ra tay lần nữa, người của Lưu Triệt và Chu Lệ liền lui bước. Đứng giữa chiến trường, luồng khí đen bao quanh Tiêu Hạo Lam vẫn không hề có phản ứng, ánh mắt ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Ngọc Hiền, sự thù hận dưới đáy mắt vẫn hệt như trước kia! Ông ta không hề quan tâm đến người của Tân Võ và Lưu Triệt.

Giờ ông ta không còn là người, nhưng cũng chẳng phải quỷ, ông ta đã điên rồi. Lúc này, Đường Ngọc Hiền cũng cảm nhận được sự đe dọa từ Đế vương hắc ám kia. Mái tóc dài của Đường Ngọc Hiền bay tán loạn, Đường Ngọc Hiền hít sâu một hơi, trên tay bỗng trào ra máu tươi, trong khi hai bàn tay kết ấn, trên đầu bà lại xuất hiện một cánh cửa mờ ảo. Trong lúc Đường Vận triệu hồi Đại tướng tàn niệm của hoàng triều, Tiêu Hạo Lam đứng giữa luồng khí màu đen vẫn không hề có chút phản ứng nào. Vẫn là đôi mắt tràn đầy thù hận, nhìn đăm đăm vào Đường Ngọc Hiền.

Rầm... một chốc sau, cánh cửa trên đầu Đường Ngọc Hiền bỗng phát ra tiếng động, sau đó một người cao lớn vô cùng, thân mặc áo giáp, tay cầm kiếm nặng dài ba mét bỗng xuất hiện. Đó chính là Vương Tự, Đại tướng thứ hai của Hoàng triều. (sửa lại cốt truyện lúc trước, hôm ở trước đạo vực Chân Hoàng, Đường Ngọc Hiền triệu hồi Đại tướng, có tên là Vương Tự.) “Tướng hèn Vương Tự, nguyện vì hoàng để mà rơi vào nước sôi lửa bỏng!” Giọng nói lạnh lùng, thô bạo của Vương Tự vang lên. Vù vù vù... Sau khi Vương Tự xuất hiện, thì lập tức thể hiện ra khí thế mạnh mẽ, ùn ùn kéo đến chỗ Tiêu Hạo Lam. Luồng khí đen trên người Tiêu Hạo Lam cũng bị thổi đến mức phải rung động.

Thế nhưng, Tiêu Hạo Lam vẫn không có phản ứng, ông ta chỉ lạnh lùng nhìn chằm chẳm Vương Tự đang đứng sau lưng Đường Ngọc Hiền.

Lúc này, Đường Ngọc Hiền đã ngồi xếp bằng sau lưng Vương Tự, bắt đầu kết nối với Vương Tự. Sau đó, Đường Ngọc Hiền nhìn chăm chăm vào Tiêu Hạo Lam, đưa tay chỉ vào Tiêu Hạo Lam một cái: “Đại tướng hoàng triều, giết ông ta!” “Vâng...!” Thân hình đang quỳ một chân trên mặt đất của Vương Tự bỗng đứng bật dậy, sau đó thân thể cao mấy mét liền nhấc thanh kiếm dài đi, nhanh chóng xông về phía Tiêu Hạo Lam. “Nhân Vương đỉnh phong! Đây... Đây chính là con át chủ bài của bà sao? Vợ của tôi... rốt cuộc đây là ai!!” Tiêu Hạo Lam thầm nghĩ.

Rầm... Đột nhiên, cơ thể Tiêu Hạo Lam cũng trở nên to lớn, vừa rồi, tại Công nghiệp Triều Ca, sau khi ông ta nuốt lấy nguyên năng hắc ám thì cũng đã đột phá đến trình độ Nhân Vương đỉnh phong. Vừa rồi đấu với Đường Ngọc Hiền, vì Đường Ngọc Hiền bị giới hạn trong mức Nhân Vương hậu kỳ đỉnh phong, nên ông ta cũng không giải phóng sức mạnh này ra.

Thực chất, Tiêu Hạo Lam vẫn luôn chờ đợi Đường Ngọc Hiền dùng đến lá bài cuối cùng này! Không sai, ông ta chỉ muốn xem người đàn bà đã sống cùng mình hai mươi mấy năm này! Rốt cuộc đã lừa dối mình bao nhiều chuyện!

Ầm... Chốc lát sau, dưới bầu trời dày sương mù, một người cao năm mét, bằng với Vương Tự, tay cầm thanh kiếm đen, đầu đội vương miện hắc ám của Đế vương hắc ám, bước ra từ trong làn sương đen dày đặc.

Sau khi Đế vương hắc ám kia xuất hiện, một tiếng nổ lớn vang lên, đánh thẳng lên người Vương Tự, hung hăng va chạm lẫn nhau.

Ầm... Thân thể cao lớn của Vương Tự đang chiến đấu cùng với Tiêu Hạo Lam, sau khi so chiêu một lần thì bị đánh văng ra hàng trăm mét. Đường Ngọc Hiền đang kết nối với Vương Tự tàn niệm, lúc này cũng không nhịn được mà phun một ngụm máu tươi ra. “Nhân Vương đỉnh phong, mạnh lắm sao?” Lát sau, thân hình Đế vương Hắc Ám của Tiêu Hạo Lam lại lướt qua ngay trước mặt Đường Ngọc Hiền, nhưng ông ta không hề để tâm đến Đường Ngọc Hiền mà lại một lần nữa đưa kiểm giáng xuống người Vương Tu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play