Tim của Đường Ngọc Hiền cứ đập thình thịch, liên hồi. Câu hỏi của Đường Huy Hoàng khiến chị ta bắt ngờ, không kịp để phòng. Đường Ngọc Hiền hỏi: “Ba, sao ba lại hỏi con như thế?"
Đường Huy Hoàng cười khổ, lắc đầu rồi nói: "Không có gì, chỉ là ba với mẹ của con đều là người bình thường. Nhưng con lại xuất chúng như thế khiến ba cứ nghĩ ngợi về chuyện này mãi. Lỡ đầu con không phải là con gái của ba thì sao. Con xuất sắc như thế, dù là bây giờ hay hồi trước..."
Đường Ngọc Hiền hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn Đường Huy Hoàng nói: "Ba, con là con của ba mà. Hồi con còn nhỏ con đã làm một số chuyện có lỗi với ba. Ba ơi, cho con xin lỗi... Lúc đó con chưa thể nói những lời này với ba. "
Đường Huy Hoàng gật đầu nói: “Ừ. Ngọc Hiền, ba tin con mà. Con đừng áp lực, lo lắng như thế làm gì. Ba với mẹ của con cũng biết được một vài chuyện. Con Thôi, nghỉ ngợi cho tốt đi
Khi Đường Huy Hoàng đi đến cửa, ông đột nhiên khưng lại. Ông im lặng một lát rồi nói: "Ngọc Hiển, ba mẹ không sao cả. Nhưng Tiêu Hạo Thiên thì không ổn đầu. Bây giờ... “Bây giờ áp lực của thằng nhóc rất lớn. Hầu như khắp nơi ai ai cũng đều là kẻ thù của nó cả. Con đường mà thằng nhóc phải đi khó khăn vô cùng. Thế nên nếu mà nó có giận dỗi gì con thì con cứ kệ nó, để trong lòng là được rồi."
Đường Ngọc Hiền gật đầu: “Vâng. Con hiểu rồi a."
Đường Huy Hoàng cũng gật đầu lại, rồi bước đi mà không nói thêm lời nào nữa. Mười phút sau ở trong phòng Đường Huy Hoàng, ông lấy từ trong rương ra một bức tranh được cuộn tròn lại.
Trên bức tranh được cuộn tròn kia là một khuôn mặt của vị công chúa trông vô cùng cao quý. Mà điểm mấu chốt ở đây chính là dáng vẻ của công chúa đó lại giống y hệt với Đường Ngọc Hiền. Đường Huy Hoàng khẽ mim cười rồi vo tròn bức tranh kia lại, đem đi đốt thành tro.
Đúng vậy, một tháng trước Đường Huy Hoàng đã tìm thấy nó trong lúc kiểm tra một số đồ vật trong nhà. Hồi trước viện trường Tần Võ cùng với phó viện Lưu Triệt đã từng hỏi ông về chuyện rốt cuộc Đường Ngọc Hiền có phải là con gái của ông không khi đó Đường Huy Hoàng cũng rất hoang mang, Thế nên ông đã cố gắng nhớ lại quá khứ của Đường Ngọc Hiển. Sau đó thì Đường Huy Hoàng đã phát hiện ra máy thử đồ này.
Ví dụ như hồi Đường Ngọc Hiền còn nhỏ, chị ta rất thích xem sách cổ, nhất là loại sách cổ từ thời triều đại thứ hai. Vậy nên Đường Huy Hoàng cũng có tìm ra mấy quyền sách cổ đó. Truyện Quân Sự
Khi Đường Huy Hoàng tìm ra tất cả các loại sách cổ từ triều đại đó thì ông chẳng phát hiện ra thứ gì cả. Sau đó đột nhiên ông ấy tìm thấy được một bức tranh rong quyển sách cổ từ triều đại thứ hai của nước khác.
Đó là bức tranh một nàng công chúa đã xuất giả ở bên nước khác. Một bức tranh vẽ nàng công chúa với dáng vẻ giống hệt con gái của ông. "Ngọc Hiền ở kiếp này chính là con của tôi... Đó là con gái của tôi." Đường Huy Hoàng cứ lầm bầm mấy câu đó trong miệng.
Mặc dù có vài thứ ông vẫn chưa hiểu lắm. Nhưng ông và Tiêu Chiến Minh cũng nhận ra được một chút rắng Tiêu Chiến Minh đã suy nghĩ về chuyện hồi trước Đường Ngọc Hiển có yêu Tiêu Hạo Lâm hay không.
Tuy nhiên, Đường Huy Hoàng chỉ quan tâm đến chuyện Đường Ngọc Hiến chính là con gái của ông. Thế này là đủ rồi
Chuyện của gia đình họ Đường đã giải quyết viên mãn. Tuy rằng mối quan hệ của Đường Ngọc Hiền với gia đình họ Đường cần một khoảng thời gian mới có thể điều chỉnh được. Nhưng mà với kết quả hiện tại đã là rất tốt rồi.
Cùng lúc đó, tại phòng ngủ của Cao Ánh Vy, cô gửi tin nhắn cho Tiêu Hạo Thiên, người đang ở trong đại bản doanh để tham dự hội nghị nội bộ tuyệt mật. “Chồng ơi, mẹ về nhà rồi. Trông mẹ vẫn ổn, anh đừng lo lắng quá.." Sau khi gửi tin nhắn đi, Cao Ảnh Vy thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên một nụ cười thanh thản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT