Đương nhiên đây là Trung Nhất cân nhắc, cân nhắc như vậy tự nhiên trong lòng không tồn tại hai người tàn nhẫn là Tiêu Hao Thiên và Dương Hạ. Nếu có cơ hội Dương Hạ thậm chí còn muốn giết chết Khổng Thương. Không vì gì cả, chỉ là do Khổng Thương quả mức thần bí mà thôi.

Trên đồng đồ nát của đại bản doanh Chiến đội Thiên Tàm, Tiêu Hạo Thiên, Dương Hạ và Lưu Triệt đang bàn bạc kế hoạch tiếp theo. Ngay sau đó không gian xuất hiện dao động, thân hình Đường Ngọc Hiển xuất hiện sau lưng Tiêu Hạo Thiên.

Sau khi Đường Ngọc Hiển xuất hiện, mắt nhìn bốn phía, phát hiện một tôn giả Cảnh giới Nhân Vương của Chiến đội Thiên Tàm cùng mấy chục vị cao thủ cấp Đạo Chủ toàn bộ từ trận liền nghĩ quay người rời đi. Bà sở đĩ quay trờ về nhìn một chút cũng là có chút nhiều ít không yên lòng.

Mà khi bà gặp Tiêu Hạo Thiên thực sự cũng không phải là một chuyện vui sướng gì, trong lòng Tiêu Hạo Thiên vẫn còn khúc mắc với bà. Kỳ thật giờ phút này trong lòng Đường Ngọc Hiển vô cùng vô cùng muốn ở lại nói chuyện nhiều hơn, tâm sự nhiều hon với Tiêu Hạo Thiên. Nhưng bà vẫn không dám mở miệng, cảm giác tội áy náy trong lòng bà đối với Tiêu Hạo Thiên rất sâu sắc. Vì vậy Đường Ngọc Hiển đành phải xoay người rời đi.

Chỉ là khi Đường Ngọc Hiển chuẩn bị cất bước rời đi, Tiêu Hạo Thiên đã mở miệng gọi bà: "Mẹ." Tiêu Hạo Thiên quay đầu ánh mắt thâm trầm nhìn vào bóng lưng của Đường Ngọc Hiển rồi mở miệng kêu một tiếng. Đam Mỹ Hay

Từ sự xuất hiện của Đường Ngọc Hiển đến khi Tiêu Hạo Thiên nói chuyện, trong nháy mắt tất cả mọi người có mặt lập tức trở nên yên lặng. Những người thuộc tầng lớp cao ở Thiên Hạ đều biết chuyện giữa Tiêu Hao Thiên và Đường Ngọc Hiển.

Còn Đường Ngọc Hiển sau khi nghe được tiếng gọi của Tiêu Hạo Thiên, thân thể của bà cũng là không khỏi run lên bần bật, con trai của bà lại gọi bà. Sau đó Đường Ngọc Hiển có chút run rầy chậm rãi quay người nhìn Tiêu Hạo Thiên, đôi mắt có chút ướt át nhìn xem Tiêu Hạo Thiên lại có chút căng thẳng nói. "Um, ừm, Hạo Thiên sao vậy con?"

Sau khi Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy đôi mắt ẩng âng nước mắt của Đường Ngọc Hiến, trong lòng anh cũng vô cùng xúc động Tiêu Hạo Thiên trầm mặc một hồi sau, thanh âm có chút khàn khàn hướng về phía Đường Ngọc Hiến nói. "Anh Vy muốn nói chuyện với mẹ, me, nấu me có thời gian, có thể trở lại nhà họ Đường xem một chút."

Tiêu Hạo Thiên dừng lại một chút sau đó nói tiếp: "Con... Con còn có chuyên can làm, còn phải đi lãnh địa bên ngoài chiến trường"

Sau khi Tiêu Hao Thiên nói xong, thân hình thoắt một cái liền rời đi. Anh không biết mình nên nói chuyện gi với Đường Ngọc Hiến bây giờ. Dù sao sau năm năm, trong lòng Tiêu Hạo Thiên cũng mềm mại đi một chút. Lần trước anh mới nói trong lòng còn oán hận với Đường Ngọc Hiển, vậy mà chỉ mới mấy ngày đầu? Khi gặp lại Đường Ngọc Hiển, anh chi muốn Đường Ngọc Hiền về nhà.

Tiêu Hạo Thiên đã đi rồi, nước mắt trong đôi mắt Đường Ngọc Hiển lập tức chảy xuống. Mặc dù Tiêu Hạo Thiên đã đi rất xa nhưng Đường Ngọc Hiển vẫn còn dùng sức nhẹ gật đầu nói. “Ừm, mẹ sẽ về nhà, trở về gặp Ảnh Vy, gặp Ảnh Vy." Sau đó, Đường Ngọc Hiển nở nụ cười trên khuôn mặt còn đang đẫm nước mắt, thân hình thoắt một cải cũng liên hưởng về phía Hạ Kinh mà đi,

Tiêu Hạo Thiên là con ruột của bà, hơn ai hết bà hiểu rõ tính cách của Tiêu Hạo Thiên. Đường Ngọc Hiến không nói thêm gì, đây chính là một khoi đầu tot dep

Sau khi Tiêu Hạo Thiên và Đường Ngọc Hiến đều rời đi không lâu, tất cả những người có mặt mới thở phào nhẹ nhõm, Lúc nãy khi Đưong Ngọc Hiến ở đó, bọn họ thật sự không dám nói lời nào. Không có ý gì khác chi là Đường Ngọc Hiền quá đáng sợ mà thôi.

Chỗ kinh khủng nhất ở Đường Ngọc Hiền không chỉ là bản thân bà là cao thủ Cảnh giới Nhân Vương hậu kỳ bất khả chiến bại mà còn là vì bà có thể dạy dỗ một đứa con trai cấp Cảnh giới Nhân Vương, một tôn già tiến thẳng trên đường đến cấp Cành giới Nhân Vương, tuyệt thế thiên kiêu!

Mười phút sau, vết thương của Khổng Minh Hiên đã ổn định, anh ta mặc một thân trường bào rách nát đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Hạ, học theo dáng vẻ của Dương Hạ, nhìn về hưởng Đường Ngọc Hiển rời đi.

Dương Hạ liếc nhìn Khổng Minh Hiên bằng ánh mắt kỳ quái, đùa giỡn nói: "Thiểu cung chủ có chuyện gì sao?" Khổng Minh Hiên lắc đầu nói: "Không có gi, tôi chi muốn lĩnh hội gì đó. Chỗ mấy người vừa đứng có thể thấy gì đó." Khổng Minh Hiền vừa nói vừa bắt chước Dương Hạ nhìn về phía xa xa như thế thực sự nhận ra diều gì đó.

Dương Hạ nghe xong liền sửng sốt, ngu ngơ the này, đây là thế nào? Có vẻ như trạng thái của anh ta rất là lạ. Vốn di Khổng Minh Hiên làm thiếu cung chủ của học viện Xã Tắc cho tới bây giờ đều là phong độ nhẹ nhàng, nói chuyện cao thâm đẩy ẩn ý. Nhưng hôm nay anh ta rất không giống bình thường.

Thế là Dương Hạ không khỏi nhìn thoáng qua Mặc Thiên nơi xa. Khóe miệng Mặc Thiên co giật mấy lần, có chút ngượng ngùng củi đầu xuống còn có chút mất mặt.

Anh ta mẹ nó vẫn là một cái Chân Đế Sơ Kỳ có được hay không? Mặc dù người ta Tiêu Hạo Thiên cũng là Chân Để nhưng Chân Để này và Chân Để đó cũng không hề giống nhau, có được hay không? Người ta đã có thể tiến sát tới Cành giới Nhân Vương rối mà anh ta còn muốn đi qua góp cái náo nhiệt gì nữa chứ?

Trong lòng Mặc Thiên thẩm than một tiếng nhưng ông ta cũng không muốn làm cho Khong Minh Hiên phải xấu hổ nữa nên chạy đến bên Dương Hạ nói. Dương Tông chủ, thiếu cung chú của chúng ta, ứm thi... Gần đây ngài ấy phải chịu một chút kích thích. Có gì sai sót mong ngài bỏ qua cho, chúng ta sẽ nhanh chóng đưa ngày ấy về chữa thương, không làm phiên ngài nữa, không làm phiến nghĩa nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play