Ngay trong khoảnh khắc đó, chiến đội Hùng Sư đã cho nổ tung một nửa số cường giả Nhân Vương, rồi nhanh chóng chạy đến vây giết Đạo Nhất. Trong nhất thời, kể cả có mạnh được như Đạo Nhất thì cũng chỉ có thể mang một nửa cường giả cấp Nhân Vương đi...
Cũng đến tận lúc này thì tất cả người ở hiện trường mới hiểu rốt cuộc Đạo Nhất mạnh đến mức như thế nào. Chỉ là so với Dương Hạ thì vẫn hơi kém một chút xíu, đồng thời vào lúc này vầng ánh sáng mặt trời thứ tám ở quanh người Đạo Nhất cũng sắp ngưng tụ lại. Ông ta... quả thực là không kém Dương Hạ bao nhiêu đâu. "Cảm ơn nhé... còn vận mệnh của vương triều, hãy giúp tôi!" Theo sau đó, Tân Võ lại tiếp tục gầm lên một tiếng trầm thấp, khí tức quay người cũng ầm ầm tăng vọt lên rồi lại tăng vọt lên. Vô số vận mệnh của Thiên Hạ đều được sắp đặt trên người anh ta. Trong khoảnh khắc sau người Tân Võ cũng có hiện ra sáu vòng ánh mặt trời...
Ngay khi Tân Võ chuẩn bị tiếp tục trận chiến, một lão già ở sinh cảnh đỉnh phong đổi diện với chiến đội Hùng Sư cũng hừ lạnh một tiếng, sau khi triệu hoán quốc vận của chiến đội Hùng Sơ về rồi liền lập tức xông vào, Tần Võ điên cuồng chiến đấu...
Dần dần, thời gian trôi qua từng phút từng giây, cả chiến đội Thiên Hạ và chiến đội Hùng Sư đều bị thương nặng, Tân Võ chảy nhiều máu, Lưu Triệt bị gãy tay, sắc mặt của Chu Lệ vô cùng tái nhợt, còn Long Thanh Quang vì bị thương nặng mà chết, ba phe mạnh nhất lần lượt đổ xuống...
Trong cảnh này, có thể thấy được mấy đám cường giả của chiến đội Hắc Hổ và Thiết Ưng đang tham chiến dữ dội ở phía xa giờ đây đều kinh hoàng lo lắng. Bọn họ biết rất rõ đó là Thiên Hạ, một chút tài sản gia tộc tích góp từng li từng tí mới được. Nhưng bây giờ không cần nữa, không cần gì nữa..
Mà chiến đội Hùng Sư cũng giống như vậy, coi như là vương triều đinh cao kỳ cựu, lãnh địa quá phong phú, tuy rằng các cường quốc hàng đầu lần lượt ngã xuống, nhưng bọn họ cũng đánh một trận hỏa diễm thực sự.
Bối cảnh khủng khiếp của chiến đội Hùng Sư có thể được nhìn thấy từ khi Dương Hạ đưa hơn hai mươi cường giả tôn sinh cảnh của Liệt Dương Tông tới tấn công núi Thánh Sơn mà cũng không cần quay lại cứu viện. Rõ ràng là bên kia có đủ cơ sở để đối phó với Dương Hạ và nội tình của Liệt Dương Tông.
Sự thật cũng chính là như vậy, giờ phút này Dương Hạ cũng bị lâm vào một trận chiến kham khổ. Trong ngọn núi thiêng của chiến đội Hùng Sư, những cường giá của bọn họ dường như không thể đánh giết được, sau khi phế bỏ một người thì lại có hai người nữa từ trong núi thiêng lao ra. Và một điều quan trọng nữa là, bên kia dù sao cũng là đại bản doanh của chiến đội Hùng Sư, chiến đấu ở bên đó, những cường giả của chiến đội Hùng Sư sẽ được hưởng sự bảo vệ từ quốc vận của Hùng Sư.
Chiến sự bên ngoài vẫn đang tiếp tục, thậm chí ngày càng trở nên ác liệt hơn. Còn người đang ẩn náu dưới chân núi của chiến đội Cơ Giáp - Tiêu Hạo Thiên cuối cùng anh cũng mở mắt ra sau hơn một giờ hồi phục...
Chỉ là Tiêu Hạo Thiên vừa mở mắt ra thì trong lòng đã cảm thấy tràn ngập sự bàng hoàng và đau buồn. Anh hít một hơi thật sâu, nén nỗi buồn trong lòng rồi liên lạc với Thiên Diện. Thiên Diện cũng vội vàng nói với anh ta về tình hình chiến đấu của Thiên Hạ..
Sau đó Tiêu Hạo Thiên gật đầu và ngắt kết nối. “Ba ơi, ba ơi, ba mau đưa anh ấy đi đi, kẻ thù của chiến đội Thiết Ưng đang ở bên ngoài rồi, mau mang anh ấy giấu đi, mau giấu đi." Phía bên ngoài lều bạt truyền đến tiếng bước chân của hai người cùng với tiếng kêu vội vã của một cô gái.
Rất nhanh sau đó, hai ba con người đã cứu Tiêu Hạo Thiên trước đây liền đi vào trong lều. Chỉ là sau khi bọn họ vừa bước vào thì đã phát hiện Tiêu Hạo Thiên đã tinh lại, còn vết thương trên người đã khỏi hẳn. Trong phút chốc ba con hai người bọn họ liền cảm thấy kinh ngạc không thôi. "Anh ơi, anh, anh tính rồi sao?" Cô bé của chiến đội Cơ Giáp mở miệng nói chuyện với Tiêu Hạo Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT