Vào lúc này, ba hình bóng như có thể chấn động cả trời đất ở bên ngoài đại điện Đông Phương Môn Phiệt đấy đang chậm rãi bước vào bên trong đại điện. Bọn họ đi rất chậm, rất chậm, nhưng mỗi một lần bọn họ đi về trước thêm một bước thì tất cả các cường giả bên trong đại điện này lại cảm thấy áp lực hơn một phần. Cả ba người bọn họ đều rất cao to, người thấp nhất cũng cao hơn một mét tám mươi lắm, bọn họ đều mắc trên người bộ chiến bào đời đầu tiên của bộ quốc phòng của nước Việt Nam, và những chiến bào đó đều có chút rách rưới cả rồi.

Hơn thế nữa gương mặt của ba người này nhìn rất già, đoán chừng bọn họ đều là người già tầm khoảng bảy mươi tuổi, độ tuổi đó có thể sánh bằng với lại nước Việt Nam này rồi. Ba người già, ba người già khí thế át trời, trên mỗi một người già đều tràn ngập khí thế tối cao của cấp bậc thiên hoàng, vô cùng lớn mạnh và ngang ngược. Tuy rằng cả ba người bọn họ đều rất già rồi, nhưng tướng người và dáng đi của bọn họ vẫn còn rất thẳng. Bọn cứ đi về trước thêm một bước thì lại cho người khác một cảm giác như một tảng núi lớn đang di dời về trước thêm một chút nữa. Vào lúc này Đông Phương Lâm Vũ ở bên trong đại điện đang chuẩn bị ra tay giết chết Vòng Thiên Thanh, sắc mặt biến đổi trong tích tắc, tâm thần sợ hãi vô cùng. Từ lúc ông ta nhìn thấy bên ngoài có ba người già bước vào, ông ta đã bị dọa sợ đến mức run cầm cập cả người lên. Tâm trí của ông ta cũng bị sát khí thiết huyết của ba người già đang đứng ở ngoài cửa chấn động.

“Làm... làm sao có thể được! Làm sao mà ba người dám đến đấy! Không thể nào được! Các cảng và biên giới nước Việt Nam của tụi bây không lo chuyện này sao? Những thế lực ẩn thế lớn mạnh đến mức có thể khuấy động cả trời đất mà tụi bây cũng không chấn áp nó? Điên rồi, điên rồi.” Sắc mặt của Đông Phương Lâm Vũ chợt trắng bệch đi, cả người từ trên xuống dưới toát cả mồ hôi lạnh trong tích tắc.

Vào lúc này bốn phiệt chủ của tứ đại môn phiệt như Gia Cát Kiếm Nam lại càng cảm thấy sợ hãi đến mức tột cùng. Khoảnh khắc sau bọn họ muốn bỏ chạy ra ngoài ngay lập tức, nhưng tất cả bọn họ vừa mới xông ra ngoài cổng điện thì ba người già ở ngoài cổng đánh ra một chưởng ở một nơi xa. Trong tích tắc cả đám đó đã bị đánh bay trở về trong đại điện rồi.

Và rồi khi Vòng Thiên Thanh không ngừng tuôn máu khoang miệng, sắc mặt nhìn nhăn nhúm vô cùng nhìn thấy ba người già đó đến, ông ta đã kinh ngạc, sau đó mới vui mừng. Ông ta liền quỳ một gối xuống bái kiến ba người già rằng: "Vòng Thiên Thanh bộ quốc phòng nhà nước Việt Nam, bái kiến ba vị tiền bối!” “Rầm." Tiếp theo là mười quan viên chỉ huy của nước Việt Nam ở trong đại điện với lại hai mươi mấy cường giả cấp chiến thần đều đồng loạt quỳ một gối xuống đất và bái kiến ba người già đó một cách rất cung kính, trong mắt mỗi một người đều tràn đầy sự cuồng nhiệt. Hôm nay có ba người già này đến rồi thì có thể chắc chắn được một điều là chiến cục của ngày hôm nay sẽ không còn gì phải âu lo nữa!

Và trên cơ thể của ba người già đó vừa tỏa ra một khí thế cuồn cuộn ngất trời vừa chậm rãi bước vào bên trong đại điện. Sau đó ba người già đó lần lượt lên tiếng để giới thiệu bản thân với tất cả mọi người ở trong đại điện:

"Rầm! Lão phu là bộ trưởng bộ cảnh sát cơ động nước Việt Nam - Tôn Tề Thiên!"

“Rầm!” Khí thế đó lại bùng nổ thêm một lần nữa, sau đó lại có một người già khác bước lên trầm giọng nói: "Lão phu là bộ trưởng bộ hình sự pháp luật Việt Nam Trần Bát Hoang!”

“Rầm!” Khí thế lại bùng phát thêm một lần nữa, rồi người già cuối cùng bước lên thêm một bước rồi trầm giọng nói: “Lão phu là tổng cục trưởng của tổng cục chính trị nước Việt Nam - Lục Vô Cực!” . Truyện Lịch Sử

Sau khi ba người già đó lần lượt giới thiệu bản thân xong thì hai mươi mấy kẻ mạnh có cấp bậc thiên vương trở lên, hai cường giả cấp thiên hoàng - Gia Cát Kiếm Nam và Đông Phương Lâm Vũ ở bên trong đại điện đó đều bị dọa sợ đến mức run cầm cập cả người lên. Trong lòng bọn họ biết được rất rõ một điều rằng nếu như ba ông cụ già khiến cho người khác sợ hãi đến mức tột cùng vừa mới đến đây muốn ra tay với bọn họ, kết cục của bọn họ chính là bị hủy diệt.

"Ba vị tiền bối, dựa theo lời hứa trước đó là các ông không thể bước vào trụ sở môn phiệt của chúng tôi đấy.” Đông Phương Lâm Vũ khó khăn nuốt nước miếng một cái, sau đó kìm nén lại sự sợ hãi ở trong lòng và nói với ba người già đó rằng.

Chỉ là khi ông ta chưa kịp dứt lời thì bộ trưởng bộ cảnh sát cơ động - Tôn Tề Thiên đứng từ xa đánh một chưởng ngay trên đầu của ông ta, trong chớp mắt một cái bàn tay cực lớn được ngưng tụ lại bằng không khí đập thẳng vào đầu của Đông Phương Lâm Vũ. Đông Phương Hoàng Vũ giật mình một cái rồi đưa tay lên đỡ lấy ngay lập tức.

Nhưng điều đó không thể nào được, sau một tiếng nổ lớn vang lên là cả người Đông Phương Lâm Vũ bị văng mạnh ra phía sau, kế đến là ông ta đập mạnh cả người lên trên bức tường ở phía sau lưng, nguyên bức tường kiên cố cứng cáp đó bị ông ta đụng đến mức nứt ra một mảng lớn như cái mạng nhện cực to.

Sau đó Tôn Tề Thiên giận dữ và gầm thét lên rằng: "Mày là cái thứ gì? Mày có đủ tư cách để nói chuyện với tao à? Nếu là ba của mày khi còn sống thì chắc còn được! Mày dám nói thêm một câu nữa coi chừng ta bẻ gãy cái đầu của mày để lấy đi ngâm rượu đấy!”

“Phụt...” Cơ thể của Đông Phương Lâm Vũ trượt từ trên bức tường xuống, sau đó lại phun mạnh ra một ngụm máu tươi, hơi thở cũng trở nên gấp hơn, trong tích tắc, ông ta đã bị thương nặng, lúc này ông ta lại càng nhìn với Tôn Tề Thiên bằng một ánh mắt tức giận mãnh liệt hơn thế nữa. Phải biết được rằng ông ta là một cường giả cấp thiên hoàng ở giai đoạn sau, theo như lý lẻ mà nói thì ông ta chỉ thua Tôn Tề Thiên một cấp bậc nhỏ mà thôi. Dựa theo lý lẽ bình thường mà suy đoán thì có thể chắc chắn được một điều rằng ông ta không thể nào bị đánh trọng thương với một chưởng của Tôn Tề Thiên được. Nhưng bây giờ việc này chính là sự thật! Ông ta! Đông Phương Lâm Phủ! Chủ phiệt mạnh nhất trong chín môn phiệt lớn nhất ở nước Việt Nam này đã không chống đỡ được một cú đánh của người già trước mắt!

“Hứ! Nếu như là chiếu đấu đều chỉ là so sánh cấp bậc thì nước Việt Nam này đã sớm hủy diệt rồi, tụi bây còn có thể yên tĩnh mà đứng ở đây sao? Ngu muội! Ở đâu mà có được một cường giả không cần phải ra vào con đường sống chết trong vô số lần ra trận chiến đấu chứ?” Tôn Tề Thiên lạnh hừ một tiếng rồi không nói lời nào nữa rồi.

Và sau khi Tôn Tề Thiên không lên tiếng nữa, người già thứ hai chính à bộ trưởng bộ hình sự luật pháp nước Việt Nam - Trần Bát Hoang lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Gia Cát Kiếm Nam, ông ta nhìn Gia Cát Kiếm Nam bằng ánh mặt lạnh lùng và nói bằng giọng nói lạnh nhạt: “Chính là mày đã đánh Thiên Thanh một chưởng đúng không?"

Gia Cát Kiếm Nam thay đổi sắc mặt ngay lập tức rồi nói rằng: “Tiền bối, đó đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, ông nghe tôi nói đã, nghe tôi giải thích trước...”

Nhưng lấy đâu mà Trần Bát Hoang sẽ cho ông ta cơ hội để giải thích đấy chứ? Một chưởng tát thẳng lên trên ngực của Gia Cát Kiếm Nam. Trong tích tắc Gia Cát Kiếm Nam bay ngược đến bên cạnh Đông Phương Lâm Vũ. Gia Cát Kiếm Nam thê thảm hơn cả Đông Phương Lâm Vũ, ít nhất Đông Phương Lâm Vũ còn có thể ngồi dậy được, nhưng đến lượt ông ta thì ông ta không còn sức lực để ngồi dậ cả rồi.

Cuối cùng chính là tổng cục trưởng của tổng cục chính trị - Lục Vô Cực, Lục Vô Cực không nói một câu nào cả mà chỉ là hất cánh tay cầm đao một cái và giết chết trưởng lão đến bậc tối cao của cấp thiên vương duy nhất của môn phiệt Nam Cung. Sau khi giết chết trưởng lão của môn phiệt đó xong, Lục Vô Cực mới lên tiếng nói rằng: "Môn phiệt của mày cũng đã bị diệt rồi, mày còn không ở trên cõi đời này để làm gì?”

Sau khi ba người già này đến đây và lần lượt ra tay xong, tất cả các cường giả khác của các môn phiệt lớn kia cũng sợ hãi tột độ, bọn họ không ngừng lui về phía sau và đứng ngay phía sau đại điện đó, không dám nhúc nhích một chút nào nữa.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Vô Cực - tổng cục trưởng của tổng cục tài chính đi đến trước mặt của Vòng Thiên Thanh đó và chất vấn với vẻ mặt lạnh lùng: "Thàng Thanh này! Mày có ý gì đấy? Điều độ cho hai ông già đến tận chiến trường ngoài biên giới đến chi viện cũng không kêu tao? Là tôi không ổn áp sao? Hay là mày cảm thấy tao già quá rồi? Hả?"

“Ừm thì...” Sau khi Vòng Thiên Thanh cảm nhận được sự tức giận của người già ở trước mắt, ông ta ngây người ra trong tích tắc. Ông ta cứ giải thích trong vô thức rằng: “Ừm thì, tiền bối Lục à, chúng ta không thể nào để cho những người có mạnh nhất đi cả mà, chúng ta phải... phải để mấy người ở lại trong cảnh chứ nhỉ?"

Lục Vô Cực lạnh hừ một tiếng rồi gằn giọng nói rằng: “Hứ! Thằng Thanh này, mày cũng to gan lắm đấy, nếu như hôm nay không có bọn tao đến đây, hoặc là bọn tao đến chậm một bước rồi thì mày phải làm sao?”

“Ừm thì..” Lúc này phần lưng của Vòng Thiên Thanh đã toát cả mồ hôi lạnh rồi, trong tích tắc ông ta cũng không biết nói gì nữa rồi.

Và Trần Bát Hoang - bộ trưởng bộ hình sự pháp luật nhìn chằm chằm Vòng Thiên Thanh một cái rồi nói rằng: "Thằng Thanh kia, mày có biết là chỉ vì hôm nay mày kích động bất chợt như vậy mà khiến cho cả cục thế của nội cảnh nước Việt Nam này thay đổi cả rồi không? Hả? Mày có biết là bây giờ tứ đại trưởng lão đi làm gì cả rồi không?”

"Bọn họ... không lẽ?" Vòng Thiên Thanh nghe thấy lế liền thay đổi sắc mặt. Một cảnh tượng xuất hiện ở trong trí óc của ông ta, và trong chớp mắt mồ hôi lạnh của ông ta lại đổ ra nhiều hơn thế nữa, trong ánh mắt của có thêm một chút lo âu.

Trần Bát Hoang gật đầu nói rằng: “Xem ra mày vẫn chưa bị ngu đấy, chính là vì mày động tay với lại các môn phiệt, bây giờ đại trưởng lão với nhị trưởng lão đã đến trước cửa viện của thư viện Linh Động để chặn đường mọi người. Còn cả tam trưởng lão cùng với Chiến Quốc cũng phải đến bên Kình Thiên Tông để làm khách!”

"Tiền bối Trần, Thiên Thanh đã làm sai rồi, vậy, đại trưởng lão bọn họ sẽ khai chiến với đối phương thật sau? Vậy... vậy... vậy thì.” Mồ hôi lạnh của Vòng Thiên Thanh điên cuồng tuôn chảy từ trên mặt của ông ta. Nếu như có một trong bốn đại trưởng lão của nước Việt Nam này xảy ra chuyện gì đó thì dù cho ông ta có chết đi chăng nữa cũng không thể nào chuộc tội được!

Trần Bát Hoang nhìn Vòng Thiên Thanh một cái rồi lạnh hừ một tiếng: “Hừm, bây giờ mày biết sợ rồi sao?”

Vòng Thiên Thanh gấp rút nói với Trần Bát Hoang rằng: “Tiền bối, chúng ta mau đến đó để chi viện đi.." Lúc này Tôn Tề Thiên ở bên cạnh Trần Bát Hoang cũng lên tiếng, ông ta nhìn Vòng Thiên Thanh bằng ánh mắt thưởng thức rồi gật đầu nói rằng: “Mày vẫn còn không tệ đấy, Chiến Quốc tìm ra được một người nối truyền không tệ thật đấy. Chuyện của tứ đại trưởng lão đó mày không cần phải lo đâu, mày cũng không thể nhúng nay nổi. Sau khi bọn tôi đến ngoài biên giới vì mày cứ ở yên trong đây, quản lý cho tốt những vụ việc ở trong cảnh nội này. Cái bãi bừa bộn hôm nay mày làm ra thì mày phải tự đi giải quyết!”

Vòng Thiên Thanh gật đầu theo phản xạ tự nhiên, khi ông ta vừa muốn lên tiếng nói thêm gì đó thì đột nhiên cảm nhận ra được một chút gì đó không đúng lắm. Sau đó ông ta liền ngẩng đầu nhìn sang Tôn Tề Thiên nói rằng: “Tiền bối Tôn, ôn... ý của ông là sao? Ông bắt tôi ở lại sao? Không... không được tôi phải dẫn quân ra ngoài biên giới...”

Tôn Tề Thiên lắc đầu và cười nói rằng: “Lần này ông không cần ra đó đâu, tám đại thế lực liên minh ở bên ngoài biên giới, điều này phức tạp hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ông nhiều, ông vẫn còn thua kém nhiều chuyện lắm.”

Vòng Thiên Thanh thay đổi sắc mặt thêm một lần nữa rồi nhanh chóng hỏi rằng: “Tiền bối Tôn, ý của ông nói là lần này đối phương cũng có cường giả ở mức tối cao của cấp bậc thiên hoàng sao?”

Tôn Tề Thiên cười mà gật đầu rằng: “Ừm, với lại đám cụ già này rất có thực lực đấy, bọn họ cứ mãi che giấu chuyện này thôi. Trước đó ông với bọn họ không gặp nhau bao nhiêu lần cả, cho nên ông không hiểu được bọn họ đâu. Được rồi, chuyện bên đây thì ông tự mà giải quyết đi, chúng tôi đi đây." Vòng Thiên Thanh còn muốn nói thêm cái gì nữa nhưng Lục Vô Cực - tổng cục trưởng của tổng cục chính trị nước Việt Nam đã trừng mắt nhìn ông ta một cái, sau đó vừa nói vừa nhìn ông ta bằng một ánh mắt không hiền hòa một tý nào: “Mày ở lại! Tao đi!”

Lục Vô Cực nói xong thì Tôn Tề Thiên và Trần Bát Hoang cũng gật đầu, rõ ràng là ba người bọn họ đã thương lượng sẵn cả trước khi đến đây rồi.

Sắc mặt của Vòng Thiên Thanh lại thay đổi thêm một lần nữa, sau đó ông ta cắn chặt răng và đột ngột đứng bật dậy nhìn ba người già đó nói rằng: “Không được! Tuyệt đối không được! Bây giờ tôi là bộ trưởng của bộ quốc phòng này! Tôi nhất định phải đi!”

Trần Bát Hoang lắc đầu nói rằng: "Không cần ông đến đó, ông Bắc vẫn còn ở bên đó, mấy cụ già bọn tôi đã lâu lắm không được gặp ông ta rồi, chúng tôi đi thôi được rồi, ông ở lại đây. Bây giờ Chiến Quốc bọn họ không đi đâu được cả, trong cảnh này cần phải để lại một người cầm đầu..”

Lúc này Vòng Thiên Thanh nhìn ba người lớn tuổi ở trước mắt, ba người đàn ông già cả mặc bộ chiến phục cũ kỹ, cứ nhìn mãi rồi khóe mắt của ông ta đỏ lên rồi. Vốn dĩ lần ra trận ở chiến trường ngoài biên giới này đã nguy hiểm vô cùng rồi, với lại cả ba người bọn họ cũng không thể nào quay về trong một khoảng thời gian ngắn, cũng rất có thể lần này ba người già bọn họ rời đi, lần sau quay về thì chỉ còn cái xác của bọn họ mà thôi, hoặc là ngay cả cái xác cũng không còn nữa rồi.

Dù sao đi chăng nữa thì ba người bọn họ cũng quá già rồi, không, là bốn người, còn có một phó bộ trưởng bộ quốc phòng nước Việt Nam - Yên Tiểu Bắc đang trấn giữ ở chiến trường ngoài biên giới kia nữa cơ! Từ rất lâu về trước, khi Vòng Thiên Thanh vào bộ quốc phòng của Việt Nam thì ông ta đã được nghe qua sự tích của bốn cụ già bọn họ rồi. Trước đó khi đại trưởng lão được phong tước làm trưởng lão của nước Việt Nam, ông ta đã từng để lại chỗ cho bốn cụ già bọn họ đấy, chỉ là bọn họ từ chối nó mà thôi.

Lúc đó bọn họ đã từng nói rằng nước Việt Nam này quá yếu, kẻ địch lại quá nhiều đi rồi, bảo rằng phơi bày bọn họ ra trước mặt mọi người và chỉ để ở hậu phương, để lại những át bài ở nước Việt Nam này đi. Dù sao đi chăng nữa bọn họ cũng là những con người sắp chết đến nơi rồi, bọn họ dâng hiến cả cuộc đời của bọn họ ở nơi chiến trường, trên người của bọn họ đã để lại quá nhiều chiến tích đi rồi, nên bọn họ đã không còn một hy vọng nào để có thể bứt phá và lên được cấp bậc đế vương nữa. Thay vì như vậy thì bọn họ cứ đợi một ngày nào đó ở tương lai, khi nước Việt Nam này lại phải gặp khó khăn trong một lần nữa và đồng thời bọn họ vẫn còn một chút sức lực nào đó để chiến đấu, bọn họ vẫn còn có thể chiến đấu cho nước Việt Nam này thêm một lần cuối cùng!

Đúng vậy! Đó chính là sức lực đủ để cho một trận chiến cuối cùng! Nhưng Vòng Thiên Thanh cũng hiểu rất rõ rằng rất cả thể là bọn họ sẽ không bao giờ qua lại đây sau trận chiến này nữa. Những người già đó ôm lấy ý chí thà chết vinh trên chiến trường đấy.

Vòng Thiên Thanh run cầm cập cả người, khóe mắt của ông ta cũng đỏ hoe cả rồi, ông ta dốc hết sức lực để lắc đầu: “Không được! Bất quá thì chúng ta từ bỏ chiến trường ngoài biên giới thôi! Bất quá thì tôi từ bỏ thôi! Ba vị tiền bối, chúng ta vẫn còn thời gian, chúng ta chỉ cần ở yên bên trong vùng biên giới trong nước, chúng ta cố gắng tích góp thêm hai mươi năm nữa, không, dù cho là mười năm nữa! Chúng ta tích góp thêm mười năm nữa! Lúc đó chúng ta mới lại giết ra ngoài cũng được! Cũng được cả đấy! Thật sự là được cả đấy!”

Chỉ là khi ba người già mắc trên người bộ đồ chiến đấu đó nghe thấy lời của ông ta đều đồng loạt lắc đầu. Tề Tôn Thiên cười và nói với Vòng Thiên Thanh rằng: "Được rồi, ông không cần nói nhiều nữa đâu! Bọn tôi không thể kéo hoãn được nữa, những thế lực ở bên ngoài biên giới đó cũng không thể nào cho chúng ta thêm mười năm nữa đây. Bên trong biên giới này giao cho ông cả đấy...”

"Không... không được... tôi.." Khi Vòng Thiên Thanh còn muốn nói thêm cái gì đó nữa thì Lục Vô Cực đứng bên cạnh ông ta và dùng ánh mắt giận dữ từ đầu buổi cho đến lúc này trực tiếp chấm mười mấy cái ở trên người của ông ta. Trong tích tắc, cả người của Vòng Thiên Thanh không thể nhúc nhích được nữa.

Lục Vô Cực nhìn Vòng Thiên Thanh bằng vẻ mặt cực kỳ khó chịu và nói: "Làm việc mà cũng không dứt khoát giống hệt đàn bà phụ nữ vậy đấy. Huyệt đạo của mày bị tạo khóa hết rồi đấy, một ngày sau sẽ tự động giải ra, ngoan ngoãn mà ở yên ở đây đi! Đồ ranh con, ham vui mấy chuyện này làm gì!”

Hài, thực ra Vòng Thiên Thanh đã có năm mươi tuổi rồi, nhưng trong mắt của đám người Lục Vô Cục này, khi đám người Lục Vô Cực đang lăn lộn đấu đá ở ngoài chiến trường vào mấy chục năm trước thì dường như Vòng Thiên Thanh này vẫn còn là một thằng ranh con thật. Cho nên Lục Vô Cực nói ra lời này cũng không sai lầm gì cả.

Khoảnh khắc sau đó, ngoại trừ Đông Phương Lâm Vũ và Gia Cát Kiếm Nam, Lục Vô Cực quay người nhìn một vòng những cường giả cấp bậc thiên vương của các môn phiệt rồi nói rằng: "Cho tụi bây hai sự lựa chọn, hoặc là ra trận ở chiến trường ngoài biên giới với bọn tôi, hoặc là chết. Tụi bây chọn đi, tao bây giờ không còn nhiều thời gian, không còn thời gian rảnh rỗi để tiêu tốn với tụi bây, nhanh chân lên, ba mươi giây thôi đấy!”

Các cường giả cấp thiên vương của những môn phiệt có mặt ở đây đều ngây người cả rồi. Trong đó còn có bốn chủ phiệt của môn phiệt Tứ Tôn nữa cơ. Nhưng bây giờ bọn họ đều không dám thở mạnh một cái nào ở dưới ánh mắt đầy sát khí của Lục Vô Cực.

Lúc này Tôn Tề Thiên chỉ hai người cấp thiên vương của Đông Phương Môn Phiệt và nói rằng: “Hai người này ở lại đi, xem như để lại giống nòi cho Đông Phương Môn Phiệt đấy, còn lại thì theo tôi đi cả. Nhớ lấy đấy, ở chiến trường ngoài biên giới đó, đám tui bây có ai không nghe mệnh lệnh thì bọn tôi sẽ giết chết tụi bây đấy.”

Sau khi Tôn Tề Thiên nói xong thì ông ta lại nhìn sang Vòng Thiên Thanh nói rằng: "Nếu như bọn họ dám bỏ chạy thì ông giết cả môn phiệt của bọn họ...”

Đôi mắt đỏ hoét của Vòng Thiên Thanh không ngừng chuyển động, nhưng ông ta vẫn không nói ra được một lời nào, cũng không thể nào cử động được.

Đợi sau khi Tôn Tề Thiên nói xong thì Trần Bát Hoang bật cười lớn một tiếng rồi nói với giọng điệu hào hùng mãnh liệt: "Ha ha, đi! Đến chiến trường ngoài biên giới đi. Đã rất ơi là lâu không đến đó rồi đấy, thật sự là nhớ rồi đấy! Lần này bốn anh em chúng ta chinh chiến thêm một trận nữa!"

Lục Vô Cực cũng cười nói: “Ha ha không sai! Trước khi chết để cho chúng ta chiến đấu một trận sung sướng hết mức có thể, những năm nay ở trong nước ăn uống sung túc ăn mặc sang chảnh không, muốn ra ngoài biên giới thì mấy ông già kia có chết cũng không đồng ý. Tôi sắp ở trong đây đến mức mọc nấm luôn rồi đấy, bây giờ thì hay rồi, không có ai quản được chúng ra cả rồi. Đi thôi, trước khi xuống hố thì giết một trận sướng hết mình!”

Tôn Tề Thiên cũng cười rồi nói: "Ngon!"

Sau đó ba người già của nước Việt Nam lại một lần nữa cầm cây cờ lớn để ra trận nữa, phía sau bọn họ có dẫn theo một đám cường giả của môn phiệt, với lại đội quân chỉ huy của bộ quốc phòng. Bọn họ vừa cười ha hả vừa rời đi... đó tạo cho người khác một cảm giác như bọn họ không hề để tâm đến những sự nguy hiểm ở bên ngoài biên giới kia vậy.

Và lúc này Vòng Thiên Thanh ở bên trong đại điện không thể cử động chỉ có thể nhìn chằm chằm ba bóng lưng mặc bộ chiến bào cũ kỹ đó đi về phía xa, trong chớp mắt nước mắt đã tuôn trào...

Ông ta đã là một người độ tuổi trung niên năm mươi mấy rồi, nhưng ở trong mắt của bọn họ thì ông ta vẫn là một đứa trẻ. Giống hệt như đại trưởng lão bọn họ từng nói vậy đấy, trước khi những cụ già như bọn họ chết hết thì kẻ địch đừng mở tưởng mà có thể bước vào trong nước Việt Nam chúng ta thêm một bước nào!

"Nước Việt Nam ta giải phóng hơn bảy mươi năm, bộ trưởng nhiệm kỳ thứ ba của bộ quốc phòng Việt Nam - Vòng Thiên Thanh kính tiên ba vị tiền bối, kính chúc ba vị tiền bối mau chóng chiến thắng trở về!” Vòng Thiên Thanh không ngừng rơi nước mắt và lẩm bẩm ở trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play