LƯU Ý: CHƯƠNG NÀY CHƯA ĐƯỢC BETA, XIN VUI LÒNG KHÔNG BẮT LỖI Ở CHƯƠNG NÀY.

Giải Dương gặp Dương Thanh, chủ tịch của Tạp Húc ở một nhà hàng tư nhân do một người bạn của Dương Thanh mở. Lúc đến Giải Dương mang theo Liễu Toa và Tần Thành, Dương Thanh và Phương Thành Nam đã ở đó đang ngồi nói chuyện với nhau.

Giải Dương vào cửa, hai người lập tức ngừng nói chuyện, đứng dậy. Phương Thành Nam đứng lên giới thiệu Dương Thanh và Giải Dương.

Giải Dương và Dương Thanh chào nhau và bắt tay nhau. Sau đó, Giải Dương giới thiệu Tần Thành và Liễu Toa với Dương Thanh và Phương Thành Nam, sau đó mới cậu ngồi vào chỗ.

Sau khi ngồi xuống, Giải Dương nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh hơn Hồng Chí Kiệt ba tuổi, năm nay đã năm mươi hai,  giữ gìn sức khỏe khá tốt, nhìn qua giống như mới 40 tuổi, ngoại hình không có gì nổi bật, nhưng tính tình rất hòa nhã, cảm thấy rất thoải mái.

Giữa hai hàng lông mày của chị toát lên sự mệt mỏi,  ngay cả khi cười,nói chuyện lịch sự, thì trong mắt chị vẫn luôn có một tia u ám và chán nản kéo dài.

Giải Dương  hiểu rằng Dương Thanh mặc dù là chủ tịch của Tạp Húc, nhưng không quá ôm quyền mà là người trọng tình.

Đây là một người phụ nữ có chính kiến ​​nhưng không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Phục vụ nhanh chóng đặt các món ăn vào, sau đó nhanh chóng rời đi và đóng cửa lại.

Dương Thanh uống một ngụm nước, cuối cùng cũng hiểu được vấn đề, hỏi: “Cậu chủ Giải, đề nghị hợp tác mà cậu đưa ra với Thành Nam còn được tính không?”

Giải Dương trả lời, “Đương nhiên rồi. Chủ tịch Dương nghĩ thế nào về đề nghị của tôi? Có ý kiến gì không?”

Dương Thanh chạm vào tách trà nói: “Dương Hành bây giờ đúng là thời điểm thuật lợi để cất cánh, Album mới của Đồng Kiếm bùng nổ, Kha Lam lấn sân thành công, nhanh chóng qua đóng phim. Thực lực của cậu đúng không thể nghi ngờ, mặc dù Dương Hành có ít nghệ sĩ, những nghệ sĩ nào cũng có tiềm năng và người đại diện mạnh. Tài nguyên đều chất lượng, bản thân cậu cũng không thiếu tiền….Cho nên, vì cái gì mà cậu đi giúp đỡ Tạp Húc nghèo khó này? Nếu cậu muốn tìm người hợp tác thì có rất nhiều sự lựa chọn tốt hơn tôi.”

“Quả thực là có nhiều sự lựa chọn hơn thật, nhưng chị là người duy nhất không gây rắc rối cho tôi.” Giải Dương thích nói về việc hợp tác với những người tỉnh táo và sáng suốt.

Cậu chỉ chỉ vào Phương Thành Nam và nói “Một trong những lý do của tôi là anh ta, Phương Thành Nam, tôi muốn kí hợp đồng với anh ta, anh ta là một cây tiền biết đi, hơn nữa còn là một người có mưu mô và nhận biết các vấn đề rất nhanh. Nếu được mài giũa, anh ta chắc chắn còn lên được level cao hơn.”

Phương Thành Nam: “……”

Lúc sáng Dương Thanh cũng đoán ra được rồi, nói: “Nhưng hiện tại Tạp Húc cũng chỉ có mỗi Phương Thành Nam là tốt một chút, các nghệ sĩ khác đều không ổn, cậu không cần phải ôm toàn bộ mớ hỗn độn của Tạp Húc vì Phương Thành Nam, hơn nữa cái gì mà không gây gắc rối? Ý cậu là gì?”

Giải Dương không trả lời ngay mà tiếp tục: “Lý do thứ hai là tôi rất thích bộ phận điện ảnh, truyền hình các kênh hợp tác với Tạp Húc. Đối với lĩnh vực điện ảnh và truyền hình thì Dương Hành là lính mới, các mối liên hệ trong lĩnh vực này rất yếu và cần được mở rộng gấp.”

Vẻ mặt của Dương Thanh xúc động.

“Lý do thứ ba là tôi rất hứng thú với hai dự án phim truyền hình trong tay chị Dương đang bị tạm dừng vì Hồng Chí Kiệt đi mất. Lý do thứ tư là tôi không thích Hồng Chí Kiệt và Mộc Chu Dịch. Cũng chắc họ không thích tôi, kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh, chủ tịch Dương, chị không muốn trả thù Hồng Chí Kiệt vì đã chơi chị một vố như thế so?

Dương Thanh sửng sốt, chợt hiểu ra, hỏi: ” Đây là lý do cậu nói ta sẽ không gây rắc rối cho cậu?”

Giải Dương gật đầu, nói: “Có Hồng Chí Kiệt ở đó, chị sẽ không bao giờ phản bội tôi.”

Dương Thanh sững sờ nhìn Giải Dương, một lúc lâu, đột nhiên bật cười, cười rồi lại thở dài nói: “Xem ra cậu tìm hiểu Tạp Húc khá kĩ nhỉ, tôi cũng chả úp úp mở mở nữa, Tạp Húc là tâm huyết của tôi, nói thật, tôi không có ý muốn nhập vào Dương Hành…….”

Giải Dương nhướng mày và nói: “Nhưng Hồng Chí Kiệt chắc chắn sẽ chèn ép mọi loại tự cứu của chị, buộc Tạp Húc phải phá sản. Nếu chị sáp nhập vào Dương Hành thì tài nguyên trong tay chị vẫn là của chị, chị còn có thể tự phấn đấu một tí. Nhưng nếu chị không sát nhập vào Dương Hành, thì điều duy nhất chị làm được là chờ Tạp Húc phá sản, những thứ trong tay chị càng ngày càng ít đi, thẳng đến khi chịu không còn ảnh hưởng đến Hồng Chí Kiệt nữa.”

Dương Thanh im lặng.

“Còn từ khó nghe hơn nữa, tôi không phải chủ tịch Hoàng Thiên, đối đãi với chị không giống như Hoàng Thiên đối đãi với Hồng Chí Kiệt. Sau này chị mang tài nguyên sang nhưng tôi không để chị nhúng tay vào chuyện nội bộ của Dương Hành. Tôi có thể cho chị chức phó giám đốc, cho phép chị phụ trách bộ phận điện ảnh và truyền hình, dựa theo tài nguyên chị mang đến mà chia cổ phần của Dương Hành, đối xử với những nghệ sĩ mà chị mang đến. Chị nhận lấy, tôi sẽ cho, còn chị không lấy, tôi sẽ không cho. Chủ tịch Dương, chị sũy nghĩ kỹ đi, chị chỉ có một cơ hội lựa chọn duy nhất.”

Phương Thành Nam cau mày.

Giải Dương đang nói rõ ràng với Dương Thanh rằng, ông chủ của Dương Hành tuyệt đối chỉ có Giải Dương, và Dương Thanh không được sử dụng Dương Hành như một công cụ và bàn đạp.

Hắn nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh không nói gì cả.

Bây giờ chỉ có ba con đường trước mặt chị.

1,Phá sản.

2, Giảm quy mô công ty và cố trụ lại, tiếp tục tìm kiếm sự phát triển, bảo vệ chống lại áp lực của Hồng Chí Kiệt, điều này gây khó khăn cho những nghệ sĩ đang sẵn sàng ở lại với chị, cùng chia sẻ nghịch cảnh.

3, Tìm kiếm một cây đại thụ, từ bỏ thân phận chủ tịch, nguyện ý vì người khác mà có thể bảo toàn phần lớn tài nguyên trong tay, các nghệ sĩ dưới trướng cũng có thể có một khởi đầu mới.

Dương Thanh ngẩng đầu, nhìn Liễu Toa đang ngồi bên cạnh Giải Dương, hỏi: “Tôi nhớ cô từng là giám đốc điều hành cấp cao của Vinh Đỉnh cơ mà, hơn nữa rất được Cừu gia tín nhiệm?”

Liễu Toa đáp: “Tôi vẫn như cũ, vẫn được Cừu gia tím nhiệm, nhưng hiện giờ tôi chỉ là phó tổng của Dương Hành.”

Đây là ám chỉ.

Dương Thanh hiểu được, lông mày đang nhíu lại cuối cùng cũng dãn ra, đứng dậy vươn tay với Giải Dương, nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Giải Dương cười, đứng dậy nắm tay Dương Thanh, nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Sau đó, là thảo luận về các cách thức hợp tác cụ thể, thảo luận kết thúc vào lúc bốn giờ chiều. Sau khi Giải Dương và Dương Thanh thống nhất thời gian ký hợp đồng, họ đứng dậy rời đi.

“Chờ đã.” Dương Thanh đột nhiên gọi Giải Dương, đi tới bên người cậu, nhỏ giọng nói: “Hồng Chí Kiệt lên thuyền của Phong Hoa qua Mộc Chu Dịch.”

Giải Dương kinh ngạc mà nhìn Dương Thanh: “Chị chắc chứ? ”

Dương Thanh gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, đầy căm hận:“Chắc chắn, nếu không phải vì con bài mặc cả mà Mộc Chu Dịch đưa cho Hồng Chí Kiệt, không thì loại người chỉ vì lợi nhuận như Hồng Chí Kiệt làm sao gã ta có thể ly hôn với tôi? ”

Phong Hoa, công ty của Phong gia.

Giải Dương trầm ngâm, lúc quay lại xe, cậu lập tức gọi điện cho Phong Thanh Lâm hỏi: “Lúc còn yêu, anh đưa cô ta đi gặp nhà họ Phong?”

“Sao tự dưng lại hỏi thế?”

“Anh cứ trả lời đi”

Phong Thanh Lâm im lặng trong một lúc rồi trả lời: “Cũng không phải đưa đi gặp, nhưng tôi gặp cô ấy vài lần ở chỗ anh họ Phong Thanh Bách, làm sao vậy?”

Đúng là như này. Trong truyện, lúc Mộc Chu Dịch với Phong Thanh Lâm ở bên nhau, chiếm được trái tim của mấy người đàn ông chất lượng khác xung quanh Phong Thanh Lâm, trong đó Cừu Hành là một, Phong Thanh Bách, người thừa kế tiếp theo của Phong gia cũng được tính là một.

Phong Thanh Bách năng lực tốt, hơn Phong Thanh Lâm 6 tuổi, có một vị hôn thê môn đăng hộ đối. Trong khoảng thời gian sau đó, vị hôn thê của Phong Thanh Bách đóng vai trò đối tượng vả mặt**, hỗ trợ nữa chính ngồi ổn vị trí bạn gái Phong Thanh Lâm, đồng thời cũng giúp Phong Thanh Lâm cướp lấy phong gia.

Có vẻ như dù con bướm có vỗ cánh bay đi chăng nữa thì mạch truyện chính vẫn không thể thay đổi.

Giải Dương nghĩ đến “nữ phụ hung ác” trong nguyên tác, tính cách lưu loát, dám yêu dám hận, liền trả lời điện thoại: “Mộc Chu Dịch giúp Hồng Chí Kiệt tóm Phong Thanh Bách, cảm giác trên đầu có thảo nguyên to lớn như thế nào?”

” …… “

Giải Dương không kiên nhẫn, nói: “Nói chuyện.”

Giọng điệu Phong Thanh Lâm ghẹn ứ: “Nói cái gì?”

“Nói anh bắt cái đám phong gia kia như thế nào, Phong Thanh Bách là đối thủ mạnh nhất của anh, gã bây giờ đang bị Mộc Chu Dịch mê hoặc rồi, tình huống rất thuận lợi cho anh đấy.”

Phong Thanh Lâm không lên tiếng nữa…..

Giải Dương thực sự không thích tính cách của Phong Thanh Lâm, nhất là cậu không muốn nói những điều vô nghĩa, trực tiếp nói: “Tôi nghĩ anh đi thuê người chụp ảnh Mộc Chu Dịch và Phong Thanh Bách đi, nếu chụp ra cái gì hay ho thì gửi đến cho vị hôn thê của Phong Thanh Bách, tranh thủ liên minh đồng đội, anh có thể lợi dụng thân phận cháu trai ngoại Cừu Hành và sự hận thù của phong gia đối với Cừu gia để khiến Phong gia coi trọng anh. Nói đến đây thôi! Cố lên.” Nói xong cúp điện thoại.



Tối nay, sau một ngày vất vả làm việc Giải Dương về Dương Hành, không ngờ lại thấy Chu Miểu ôm cái bình giữ nhiệt đứng ở dưới lầu. Cậu kêu Ngô Thủy lái xe qua,hạ cửa kính xe nhìn Chu Miểu, hỏi: “Cậu tại sao lại ở chỗ này?”

Chu Miểu vội vàng tiến lên, cầm bình giữ nhiệt ném vào cửa xe, cười nói: “Cậu chủ nhỏ, cái này là sư phụ Liêu kêu tui mang qua cho cậu đó! Chú bảo xem trực tiếp thấy cậu lại gầy, lo lắng cho cậu nên đã nấu một nồi canh cho cậu.”

Sư phụ Liêu á?

Giảo Dương cầm bình giữ nhiệt và hỏi: “Sư phụ Liêu mà cậu nhắc đến có phải cái người cao to hơn tôi không?”

Sư phụ Liêu, người phụ trách nấu ăn cho Cừu Hành, là một chú lùn, mập mạp và tốt bụng, chú ấy còn không cao bằng Chu Miểu.

“…” Chu Miểu không tự nhiên gãi gãi mặt, né tránh nói, “Cậu chủ nhỏ, cậu uống trước đi, tui, tui còn phải đi đón ông chủ, đi trước đây, tạm biệt.” Nói xong liền muốn chuồn mất.

“Chờ chút nào.”

Chu Miểu lập tức dừng lại, nhìn lại Giải Dương, thận trọng hỏi: “Còn muốn dặn gì nữa?”

“Cũng không phải ăn thịt cậu, sợ cái gì?” Giải Dương sờ sờ bình giữ nhiệt nói “Thay tôi cảm ơn ‘Sư phụ Liêu’ vì bát canh, bảo anh ấy chú ý thân thể, nói rằng tôi chúc anh ấy sống lâu.”

Chu Miểu: “… tốt.”

Giải Dương tha cho Chu Miểu.

Sau khi trở lại phòng làm việc, Giải Dương mở phích nước uống một hơi cạn sạch, sau đó lấy điện thoại di động ra chụp ảnh bình giữ nhiệt rồi đăng lên Weibo.

[Giải Dương: Thêm một tiêu chí chọn bạn đời, tôi thích những người có thể tự đưa canh súp cho tôi.]

Phía dưới là hình ảnh của bình giữ nhiệt.

Vài phút sau, Tần Thành gọi điện cho Giải Dương.

“Cậu có biết sẽ có bao nhiêu người đoán cậu đang yêu khi cậu đăng Weibo này không? Có bao nhiêu tay săn ảnh sẽ bắt đầu nhăm nhe cậu không?”

“Biết, để họ đoán đi.” Giải Dương gõ cả hai tay lên bàn phím, điện thoại di động bật rảnh tay để sang một bên “Vừa lúc nó thể phủ tin, tôi không không cần fans nữ hay fans nam hâm mộ quá chiếm hữu. Paparazzi  thích bám thì bám,  tôi không có gì để cho họ xem.”

“Cậu muốn công khai sao?”

“Tôi không muốn.”

” … “

Tần Thành biết ý cúp điện thoại, mặc dù Giải Dương không bảo nhưng anh vẫn quyêt định chuẩn bị đội quan hệ, khi mối quan hệ của Giải Dương với Cừu Hành bị khui.

Sáng hôm sau, Giải Dương đi ra ngoài,  nhìn thấy Chu Miểu ở dưới lầu.

“Ờm…… Sư phụ Liêu hôm nay tâm trạng tốt nha, bữa sáng làm còn làm nhiều, bảo tui đưa qua cho cậu.”

Giải Dương nhướng mày, cầm lấy bữa sáng trong tay, hỏi: “Sư phụ Liêu hôm nay ăn uống có tốt không?”

“Hmmm…… Ăn hơn nửa bát cháo.”

Giải Dương hài lòng đi lên cửa kính xe rời đi.

Buổi trưa, Chu Miểu mang hai hộp thức ăn lớn đến phòng thu âm. Cậu ta chột dạ tránh khỏi tầm mắt của Giải Dương, nói “Sư phụ Liêu gần đây đang nghiên cứu các món ăn mới, chú ấy lại vô tình làm quá nhiều!”

Long Thụ Vưu nghi hoặc hỏi: “Sư phụ Liêu là ai?”

“Là con chuột của tôi.” Giải Dương thả lời bài hát trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Chu Miểu, mặt nhìn chén đĩa trong hộp không rõ cảm xúc, hỏi: “Buổi trưa nay sư phụ Liêu ăn cái gì?”

“Vẫn như cũ.”

Giải Dương gật đầu nói: “Bảo sư phụ Liêu đừng nấu cơm cho tôi nữa.”

Chu Miểu lập tức căng thẳng, cẩn thận hỏi: “Tại sao? Cậu không thích sao?”

“Không phải không thích, là tôi ngày hôm qua đăng cái Weibo làm hỏng việc, có rất nhiều người ở đoán tôi có phải đang yêu đương không, bọn paparazzi theo dõi tôi, còn cậu cứ kè kè cạnh tôi thế này rất dễ bị paparazzi chụp được.”

Chu Miểu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không sao hết á, cho kệ luôn, tui thân phận thấp bé, bị người ta chụp cũng không sao.”

“Có đấy.”

“… Hả?”

Giải Dương dựa sát vào Chu Miểu, nhỏ giọng: “Cậu là tài xế của Cừu Hành, có nhiều người đã nhìn thấy cậu. Mặc dù tôi và cậu đều biết rằng những bữa ăn này do ‘Sư phụ Liêu’ cho, nhưng giới truyền thông không biết. Sau khi họ biết được ông chủ của cậu, họ chắc chắn sẽ biết được mối quan hệ giữa tôi và ông chủ của cậu. Vì vậy, vì danh tiếng của ông chủ cậu, sau này đừng tới nữa.”

Chủ Miểu:”…..”

Giải Dương lùi lại và vỗ về bả vai Chu Miểu: “Tí trở về biết nói như nào không?”

Chu Miểu khóc không ra nước mắt, gật gật đầu.

Chiều hôm đó, lúc ăn cơm tối, đích thân sư phụ Liêu mang đến phòng thu âm một bữa ăn hấp dẫn, cười thành thật nói với Giải Dương: “Dương Dương, cháu ăn lúc còn nóng đi, chú làm cho cháu đó!”. ngôn tình hoàn

“.. … ” Giải Dương cười thấp một tiếng, không hề giãy giụa, thành thật đi qua ăn cơm, ăn xong lấy điện thoại ra, đăng Weibo.

[Giải Dương: Cảm ơn chuột.]



Kể từ ngày hôm nay, Giải Dương sẽ nhận được tình yêu từ sớm, bữa trưa,bữa tối, và thỉnh thoảng có đồ ngọt tráng miệng, nhưng trên WeChat, Giải Dương không hề nhận được tin nhắn của anh, cả hai người họ cũng không  điện thoại qua lại.

Tháng 3, Tạp Húc cuối cùng cũng chỉnh hợp các nguồn tài nguyên, chính thức bỏ thương hiệu công ty. Toàn bộ đều chú ý đến động thái của Tạp Húc, suy đoán xem cục thịt mỡ Tạp Húc này sẽ có lợi cho ai.

Vào ngày mùng 5 tháng 3, official weibo  Dương Hành bất ngờ thông báo một tin vui chào đón Quý Trạch Huy ký hợp đồng.

Mọi người cũng xôn xao một chút, nhưng nhanh chóng lắng xuống. Mặc dù Dương Hành là một công ty mới, nhưng nó có tiềm năng rất lớn, có hẳn ba nghệ sĩ, vào là sẽ được buff, việc Quý Trạch Huy chọn ký hợp đồng với Yangxing là điều bình thường.

Sau khi tin tức được tung ra, người vui nhất chính là fan CP của Quý Trạch Huy và Giải Dương,  im lặng bấy lâu nay lại trở nên sôi nổi, hào hứng đẩy chủ đề #Hôi Dương là một nhà # lên hot search.

Quý Trạch Huy sợ đến mức đầu nổ tung, anh ta vội vàng kêu Tiêu Kim tìm cách lấp hot search. Sau khi vào Dương Hành, cuối cùng anh ta cũng biết người đứng đằng sau Giải Dương là ai, những người hâm mộ CP này đang muốn giết chết anh ta! Anh ta đến Dương Hành để ôm đùi, không phải để tìm giày nhỏ* để mang!

Vài ngày sau, Mộc Chu Dịch, một người im hơi lặng tiếng kể từ sự cố quy tắc ngầm, cuối cùng cũng xuất hiện trước công chúng, cô được mời đến một nhãn hiệu trang điểm và nhận lời phỏng vấn với một nhà truyền thông.

Trong cuộc phỏng vấn, cô ấy giải thích rằng đoạn ghi âm không phải do cô ấy thực hiện, cô ấy không biết Hà Như Dân và con trai của lão đã làm gì, các bản chat do Hà Như Dân tung ra cũng là giả mạo, cô ấy và Hà Như Dân không hề quen biết nhau. Cô không biết ai đang cố hại mình, cô rất cảm ơn công ty đã tin tưởng và bảo vệ cô sau tai nạn, hy vọng mọi người không phụ lòng người khác.

Cuộc phỏng vấn này nhanh chóng trở on top hot search, sau đó đám thủy quân và đám tài khoản influences đã đến hiện trường, phân tích nguồn gốc của đoạn ghi âm, và bảo rằng thực sự không có bằng chứng tuyệt đối để chứng minh rằng đoạn ghi âm là do Mộc Chu Dịch thực hiện, không giấu vết mà tẩy trắng cho Mộc Chu Dịch

Đúng lúc thủy quân và đám  tài khoản influences đang vui vẻ nhảy múa thì Dương Hành thông báo Dương Thanh được bổ nhiệm làm phó giám đốc Dương Hành, sau đó Dương Hành cũng giống như Hoàng Thiên trước đó, sau đó tung ra một loạt welcome xx nghệ sĩ ký hợp đồng với Dương Hành.

Lúc này, những nghi ngờ của mọi người đã được giải đáp – cục thịt béo bở này của Tạp Húc cuối cùng đã bị Dương Hành lấy đi.

Mọi người đều bàng hoàng và ngạc nhiên.     Thật  ra là Dương Hành mới thành lập được nửa năm đã ăn đứt được Tạp Húc, không thể tin được!

Có người tò mò muốn tra ra danh sách các nghệ sĩ và đại lý hiện tại của Dương Hành, rồi họ bàng hoàng phát hiện ra rằng Dương Hành đã vô tình nuôi dưỡng và tập trung một nhóm các nghệ sĩ và người đại diện đầu, thậm chí còn có mạng lưới điện ảnh và truyền hình riêng.

Đây mới là nửa năm, Dương Hành mới thành lập được nửa năm.

Tuy nhiên, động thái của Dương Hành vẫn không dừng lại.

Sau khi công bố hàng loạt thông tin ký hợp đồng của nghệ sĩ, Dương Hành liên tiếp công bố ba dự án phim truyền hình là phim điều tra tội phạm, bọn họ nghĩ chắc là cái này Giải Dương buff cho Kha Lam, phim truyền hình do Dương Thanh mang đến còn —— một bộ cung đấu cùng một bộ điệp viên.

Việc Tạp Húc đổi tên ký hợp đồng với Dương Hành đã ảnh hưởng dư luận quá lớn, việc tẩy trắng Mộc Chu Dịch đã sớm không còn ai quan tâm nữa. Trên Weibo toàn là tin tức liên quan đến Dương Hành.



Trong phòng thu âm, Giải Dương cầm lấy canh do sư phụ Liêu đưa, và nói: “Việc thu âm album đã xong, ngày mai cháu sẽ bay đến Thành phố X để quay MV, sau khi quay xong MV, cháu sẽ đi thẳng đến thành phố J và vào đoàn phim. Cháu sẽ không quay về thành phố b ở giữa. ”

Nụ cười trên mặt của Sư phụ Liêu ngưng trệ, và hỏi, “Vội như thế á?”

Giải Dương gật đầu và mỉm cười với sư phụ Liêu: “Vậy từ tối nay chú không cần phải đến mang đồ ăn cho cháu, một lát nữa cháu sẽ đi liên hoan với đội, sẽ không đến đây nữa.”

Sư phụ Liêu cau mày, thở dài rồi  rời khỏi.

“Sư phụ Liêu.”

Sư phụ Liêu dừng lại, nhìn lại.

“Hôm nay chắc cháu sẽ về Dương Hành rất muộn, có lẽ cháu sẽ say.”

Sư phụ Liêu theo bản năng muốn dặn dò Giải Dương bớt uống rượu, vừa mới mở miệng, đột nhiênlại bị ánh mắt thâm thúy của Giải Dương nhìn đến, lông mày buông lỏng ra vui vẻ nói: “Say rượu là tốt rồi, say thì tốt rồi, cháu…..đợi đó, chú Liêu sẽ giúp cháu, chờ đó.” Nói xong, chú quay người vội vàng bước đi.

Giải Dương hài lòng quay sang một bên, rồi bắt gặp ánh mắt không đồng tình của Long Thụ Vưu

“Cậu phải bảo vệ cổ họng của mình chứ. Đừng vì album thu xong rồi mà phóng túng bản thân, rượu có thể uống nhưng không thể say” Long Thụ Vưu tận tình khuyên bảo, ánh mắt rực lửa, “Vậy lúc nào cậu định làm album tiếp theo? Gần đây có cảm hứng mới gì không?”

“……” Giải Dương mặt vô cảm cầm bản nhạc trên bàn đập vào mặt Long Thụ Vưu.

11 giờ 30 phút tối, Giải Dương người đầy mùi rượu bị Ngô Thủy đưa về Dương Hành. Ở dưới lầu Dương Hành không có một chiếc xe khả nghi, cũng không có bóng dáng của Chu Miểu, Giải Dương thu hồi ánh mắt, mặt lạnh nhạt đi một ít.

Sau khi đến bãi đậu xe, Giải Dương tiễn Ngô Thủy đi, bước vào thang máy, đi lên tầng vào văn phòng.

Đã quá muộn rồi, mọi người ở Dương Hành đã nghỉ làm, cả công ty tối om và trống trải. Giải Dương lười bật đèn, đi vào màn đêm trở về phòng làm việc, trực tiếp đi về phòng ngủ nhỏ.

“Muộn mới về, còn say rượu, ở một hình sau khi say rượu, Giải Dương, em thật có năng lực.”

Giọng nói cậu đã lâu không nghe thấy đột nhiên vang lên, Giải Dương dừng lại, nhìn nghiêng về nơi phát ra âm thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play