Khi đang tạo hình, Giải Dương cảm thấy tâm trạng của Hồ Tiêu có chút không đúng. Cậu tránh khỏi Hứa Thần Hạo và những người khác, tìm Hồ Tiêu hỏi: “Sao vậy?”

Hồ Tiêu cố nhịn, nhưng vẫn không thể kìm lại được,  nói: “ Thật là, càng gần đến showcase thì chuyện xấu càng nhiều, một số fans bị account marketing tẩy não nghiêm trọng, Những fans của Mạc Bân may mắn có được vé  tụi nó muốn tắt đèn khi cậu có mặt trên sân khấu. “

Đèn đen ám chỉ việc tắt đèn của tất cả đồ vật dụng hỗ trợ ánh sáng cho người trên sân khấu ( tắt lightstick) , lightstick đại biểu cho hỗ trợ duy trì, trong khi tắt lightstick để cả khán đài màu đen thể hiện sự chống lại và không được hoan nghênh, tắt lightstick đối với nghệ sĩ thì khá là tàn nhẫn.

” Hay chúng ta không để cậu lên sân khấu một mình nữa? Buổi tối cậu hát solo, tôi để Đồng Kiếm cầm giá đỡ micro cho cậu! Cậu ấy rất nổi tiếng trong nhóm!”

Giải Dương hờ hững nói: “Không sao, tôi chỉ muốn hát thôi, Dù khán giả có bật lightstick hay không, khán giả có chào đón tôi hay không, điều đó không quan trọng, Đừng bắt Đồng Kiếm “

Hồ Tiêu thuyết phục vài câu, thấy khuyên cũng không xi nhê gì, ở trong lòng thầm mắng một hồi lâu mấy cái tài khoản marketing và Mạc Bân.

Buổi tối lúc bảy giờ, trong hậu trường sân vận động Đại Châu.

Giải Dương dựa vào ghế sofa dưỡng thần, Đồng Kiếm bên cạnh khẩn trương mà suy nghĩ lung tung.

“Weibo thực sự đã mở một buổi chiếu trực tiếp cho chúng ta. Mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp của Trạch Hành đã lên tới 9 triệu người rồi … Mức độ nổi tiếng của chúng ta cao đến vậy sao? Bên ngoài khán đài ngồi kín không? Không có thừa một mảng lớn đâu đúng không?”

Hồ Tiêu không thể không chịu nổi, vươn tay giật điện thoại trong tay Đồng Kiếm, nói: “Đừng nhìn điện thoại nữa, Khán đài chật kín rồi, Em căng thẳng làm cái gì? Học hỏi Giải Dương với Kha Lam kìa. Nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình đi, Mở màn chính là bài hát mới đấy.

Đồng Kiếm hít sâu một hơi, muốn áp chế căng thẳng, nhưng vẫn không nhịn được, đành phải chạy tới xem tình hình chỗ khán đài.

Bên ngoài có một biển người, một biển ánh sáng cầu vồng.

” Mở đầu buổi biểu diễn là bài hát mới ”

Đồng Kiếm giật mình nhìn về phía sau.

Kha Lam dời tầm mắt khỏi khán giả, vươn tay đặt ở trên vai Đồng Kiếm, nhẹ nhàng an ủi: “Buổi biểu diễn của chúng ta có thể có nhiều khán giả như vậy, cũng vì Giải Dương chịu hết ấm ức thay cho chúng ta. Những người đang chờ đợi để xem truyện vui, những lỗi sạn, các tài khoản maketing, và thậm chí fans. Họ mắng Giải Dương trong suốt hai tháng. Giải Dương rõ ràng có gì sai đâu mà lại bị mắng trong suốt hai tháng.”

Đồng Kiếm bình tĩnh lại ngay lập tức.

“Hát tốt thôi nào ”

“ ok “

7:20.

Vẫn như cũ mặc đồ đen, Cừu Hành bước vào khu vực VIP dưới sự hộ tống của Liễu Toa, Ngô Thủy, Hà Quân và Chu Miểu, ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên.

Cừu Hành nhìn vị trí của mình, sau đó nhìn vào người không rõ danh tính đang ngồi ở chính giữa, đội mũ và đeo khẩu trang, mặt đen lại, chế nhạo: “Vị trí tốt nhất?”

Giải Dương em nói dối.

Bây giờ là 7h 25p.

Mạc Bân chậm chạp bước vào chỗ ngồi, được các trợ lý và nhân viên đưa đến chỗ của hắn,

sau đó phát hiện bên trái chỗ ngồi của hắn là người bên Văn Ý cử đại biểu là Hoàng Mặc tới.

Hoàng Mặc mỉa mai: “Ồ, mọi người bận rộn tới, sao không lui vào hậu trường, biểu diễn kỷ niệm IUD, đội trưởng ngồi xuống đây là có chuyện gì vậy?”

Mạc Bân kiên nhẫn không nói, sau khi ngồi xuống  lập tức nhìn về phía sân khấu, hoàn toàn không để ý người ngồi ở bên tay phải đội mũ đeo khẩu trang, Nhưng mà người bên cạnh lại liếc xéo hắn, sau đó nhàn nhạt nhìn lại.

Bảy giờ hai mươi chín.

Sân khấu chính hoàn toàn tối om, chỉ có những ánh sao lấp lánh ở các góc sân khấu. Các fan bình tĩnh lại trong vô thức và nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trên sân khấu.

Trên Internet, phòng truyền hình trực tiếp buổi biểu diễn đặc biệt kỷ niệm IUD. Khi buổi biểu diễn sắp bắt đầu, mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp ngày càng tăng, và con số này sẽ sớm vượt quá 20 triệu. Trên Weibo và dưới chủ đề về biểu diễn của IUD, nổi tiếng cùng trào phúng ngày càng nhanh hơn.

Không khí như bị người ta siết chặt lại, bất giác ai cũng thở chậm lại.

Cuối cùng, màn hình trên sân khấu chính sáng lên và đồng hồ đếm ngược mười giây xuất hiện.

Tiếng hò reo nổ ra trên khán đài,  những người hâm mộ hào hứng theo dõi đếm ngược, giọng nói của họ ngày càng đều nhau và to hơn.

Trong khoảng tối của sân khấu, sau khi nghe được vài giây âm thanh, Đồng Kiếm đang đứng trên bệ nâng hít một hơi thật sâu và trầm giọng nói: “Không, em rất lo lắng luôn í. Đã rất lâu rồi không thấy 50 triệu người như thế này.

Đạo diễn nhắc nhở họ sẵn sàng.

Kha Lam nói: “Có phát sóng trực tiếp, hãy giữ trọng tâm.”

Giọng Đồng Kiếm run lên: “ Nhưng em căng thẳng lắm í “

Kha Lam: “…”

Giải Dương nói: “Đây là buổi biểu diễn cuối cùng của IUD.”

Mọi người: “…”

Đồng Kiếm một giây bình tĩnh lại: “Nào, cùng kết thúc tốt đẹp!”

Tiếp tục đếm ngược.

“Năm!”

Những ngôi sao trên sân khấu trải rộng về phía trung tâm, càng ngày càng sáng.

“Bốn!”

Giải Dương mỉm cười khi nghĩ đến chính mình kiếp trước chỉ có thể xem người khác biểu diễn trước khán giả.

“Ba!”

Cừu Hành ở ghế ViP đưa tay lên bịt tai, nhắm mắt chịu đựng sự khó chịu do âm thanh lớn truyền đến não.

“Hai!”

Hứa Thần Hạo nhỏ giọng:  ” Cố lên “

“Một ——!!!”

Sân khấu sáng rực, khán giả reo hò.

Một âm thanh hùng hồn kèm theo ánh sáng rực rỡ lan tỏa qua các thiết bị âm thanh lan khắp khán đài, pháo hoa nổ và âm nhạc nhịp nhàng vang lên.

Nơi ánh đèn rực rỡ nhất, bốn người IUD xuất hiện trên sân khấu xuyên qua bệ thang máy, Đồng Kiếm đứng ở vị trí C, đối diện trực tiếp với khán giả phía trước, đưa micro lên miệng, ngẩng đầu mở giọng.

Bản thánh ca cao vút, mạnh mẽ cắt ngang bầu trời đêm và chính thức mở màn cho buổi biểu diễn kỷ niệm.

Sức nóng trên sân khấu ngay lập tức được thổi bùng lên, người hâm mộ hò hét phấn khích.

Cừu Hành bỏ hai tay che tai xuống và nhìn về phía sân khấu, mắt anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng người phía sau Đồng Kiếm.

Pháo hoa dần dần ngừng lại, âm trầm dần dần hạ thấp, ánh đèn sân khấu dần dần mờ đi, tiết tấu âm nhạc cũng từ từ chậm rãi.

Đồng Kiếm tươi cười trước ống kính  tạo dáng và quay sang một bên.

Bóng dáng Giải Dương lộ ra  phía sau, cậu mặc một chiếc áo sơ mi đen được thiết kế riêng, tóc gọn gàng, lông mày tuấn tú, dáng người thanh mảnh thẳng tắp, khí chất lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm, giống như một lưỡi dao sắc bén.

Tiếng nhạc càng trầm hơn, giống như một cái lồng cầm thú, khốn đốn đê mê.

Giải Dương giơ tay đưa micro lên môi, nhắm mắt lại.

Tiếng hát êm tai vang lên, khác với tiếng hát mạnh mẽ và ngang ngược của Đồng Kiếm vừa rồi, bài hát này cuộn lại như một sợi dây xích, bẫy con thú độc đoán và ngông cuồng, lôi nó vào trong bóng tối, quấn chặt lấy từng tấc đất.

Khán giả lặng đi trong giây lát.

Chương trình phát sóng trực tiếp như dừng lại.

Mạc Bân mắt hơi mở to.

Cừu Hành sững sờ một lúc rồi bật cười.

“ con moẹ nó!” Hoàng Mặc giật mình “Âm sắc và biểu cảm này… thật hay giả thế?”

Phòng phát sóng trực tiếp, cũng như Hoàng Mặc nội tâm giống nhau, màn hình hiện lên những dấu chấm hỏi và dấu chấm than.. Mấy chuyện vô lý của chủ đề nói xấu trên Weibo dừng lại đột ngột, màn hình có một khoảng trống ngắn hài hước.

Trên sân khấu, Giải Dương chỉ hát một câu rồi quay đi, nhường vị trí center tiếp theo cho Hứa Thần Hạo.

Bài hát dần vào nhịp. Sau giọng hát vui vẻ của Đồng Kiếm, Giải Dương ngẩng đầu lên, nhịp nhạc của bài hát dần dần bị đè nén, đê mê. Lời bài hát hoàn toàn phù hợp với giai điệu, lan tỏa cảm xúc. Mâu thuẫn, cãi vã, hủy diệt, sụp đổ, ảm đạm, tuyệt vọng, tan cuộc …

Trước khi fans hoàn hồn sau giọng hát tuyệt vời của Giải Dương, họ đã bị cuốn hút mạnh mẽ vào cảm xúc mà bài hát tạo ra. Tất cả họ đều nghe thấy nó, bài hát này là IUD.

Thành công tuyệt vời của IUD, khung cảnh ngắn ngủi của IUD, đê mê của IUD … Hốc mắt của họ đang đỏ lên, họ điên cuồng nhìn bốn người trên sân khấu, ngực như bị đè lên, giống như đang thở trong đau đớn.

Sau một hồi hát, âm nhạc xuống đến mức thấp nhất, ánh đèn trên sân khấu đều mờ đi, và có những âm thanh nức nở của khán giả.   

Vào lúc âm nhạc hoàn toàn yên tĩnh, một tiếng trầm thấp lại vang lên, thanh âm như mùa xuân trong trẻo lay động bóng tối, như cơn gió đầu mùa thổi vào buổi sáng, nhẹ nhàng đưa hơi thở của mùa xuân. Những ngôi sao vụt sáng trên sân khấu, và hy vọng lớn lên từ hố sâu của sự tuyệt vọng.    

Tiếng hát dần dần cất lên, âm nhạc tiếp tục vang lên, giọng của Đồng Kiếm được đưa vào đúng lúc, và đoạn điệp khúc đầu tiên vang lên.

Lời bài hát lại lan ra,  giọng của Đồng Kiếm bay bổng lên đến đỉnh cao. Cảm xúc dần tích tụ, bóng tối dần tan, hy vọng lan tỏa, sân khấu sáng dần lên.    

Tái sinh, vạn vật sống lại, ý định ban đầu vẫn còn đó, chăm chỉ, kiên trì… tương lai đầy hứa hẹn!    

Mọi cảm xúc vỡ òa, Đồng Kiếm thoải mái rống lên. Tiếng gầm của con thú vang dội, và nhịp điệu của tiếng trống đã hoàn toàn đẩy bản nhạc lên cao trào.    

Cảm xúc của khán giả được thúc đẩy, họ lau nước mắt, cố nén cười và hò hét cổ vũ!    

Từ đây, những bài hát không bao giờ rơi khỏi cao trào, bọn họ hát vang, hát cho cuộc sống mới, hát cho hy vọng, hát cho tương lai. Cuối cùng, sau một đoạn điệp khúc, âm thanh đột ngột dừng lại và khán giả lặng đi.   

Dường như có thứ gì đó đang phồng lên, kích động

Đồng Kiếm thở hổn hển đưa micro lên môi, giơ cánh tay lên và hét lên với khán giả: “Bài hát mới của IUD này, các bạn có thích không!”

Khán giả lặng đi một lúc, sau đó hò reo và hét lên “Thích!”.

Giải Dương mỉm cười, chạm vào micro trong lòng bàn tay, nhìn về phía bàn VIP. Đèn trên sân khấu quá sáng, Giải Dương thực sự không thể nhìn thấy sự xuất hiện của những người ở hàng ghế VIP, nhưng cậu ấy chắc chắn rằng mình với Cừu Hành đang nhìn nhau.

Cậu vẫy tay qua đó.

Cừu Hành mím môi và di chuyển ngón tay trên tay vịn, nhưng cuối cùng anh ấy hừ lạnh một tiếng, phớt lờ cậu.

Cách Cừu Hành không xa, Mạc Bân nhìn vào sân khấu với vẻ mặt thất thần, toát mồ hôi lạnh, cảm xúc rối bời đến mức không thể kiềm chế được biểu cảm. Trên thực tế, ngay từ lúc Đồng Kiếm hát nốt cao đầu tiên, hắn đã không thể quản lý biểu cảm

Hắn không biết rằng bài hát mới của IUD sẽ ở mức độ này, Giải Dương thực sự sở hữu một giai điệu độc đáo như vậy. Hắn không khỏi suy nghĩ, nếu hắn không rời đi, nếu Hứa Thần Hạo không quay lại, nếu là hắn vừa đứng trên sân khấu …

“Hối hận?”

Mạc Bấn đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn sang. phía bên phải nơi phát ra âm thanh.

Người đàn ông vẫn luôn đội mũ đeo khẩu trong mắt đầy háo hức như vừa phát hiện bảo bối, Anh nghiêng đầu đến gần Mạc Bân, nhỏ giọng nói: “Nếu là cậu, tôi sẽ rất hối hận. Mạc Bân, cảm ơn cậu đã giúp tôi phát hiện ra bảo vật như vậy.”

Mạc Bân nhìn chằm chằm vào đôi mắt lộ ra đó một lúc, đột nhiên rùng mình và đầu óc trở nên trống rỗng.

Giọng nói, đôi mắt này … Long Thụ Vưu?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play