Cừu Hành trở lại bệnh viện và đến trước cửa phòng bệnh của Đào Ương.
Phong Thanh Lâm đang đứng trao đổi với cảnh sát đã thấy Cừu Hành đi tới, cảnh sát cũng không ngăn cản anh, mà chỉ uyển chuyển dặn dò: “Ngài Cừu, ngài không thể làm khó chúng tôi quá được.”
“Tôi khác có chừng mực.” Cừu Hành cảm ơn cảnh sát, bước vào phòng, rồi quay lại khoá cửa.
Đào Ương đang ngồi trên giường bệnh, quay đầu lại và nhìn thấy Cừu Hành,
khuôn mặt vô cảm của hắn lập tức sống lại, nhìn Cừu Hành từ trên xuống
và mỉm cười: “Biểu cảm của anh thực sự không phải——”
Cừu Hành bước tới và đấm vào bụng Đào Ương.
Đào Ương cúi xuống và cố gắng lấy tay che bụng, nhưng tay hắn đã mất kiểm
soát. Hắn vặn vẹo hai lần, thở chậm, ngước mắt lên nhìn Cừu Hành, vẫn
mỉm cười: “Ừ, cứ giữ vẻ mặt tức giận hơn như này đi, anh—”
Cừu Hành đấm hắn một lần nữa, sau đó đứng thẳng lại, lấy tờ giấy trên bàn
cạnh giường ra lau tay: “Đào Ương, tôi sẽ nhờ luật sư giỏi nhất sắp xếp
nhà tù ‘tốt nhất’ cho cậu và để cậu ở lại đó suốt đời.”
Cả hai cú đấm đều trúng bụng hắn, Đào Ương không ngừng nôn khan, run lên
vì đau, trên trán đổ mồ hôi, nhưng hắn vẫn ngoan cố ngẩng đầu nhìn Cừu
Hành gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh đã quan tâm.”
“Quan tâm? cậu?” Cừu Hành chế nhạo, “Cậu không đáng để bất kỳ ai quan tâm và nhớ tới đâu.”
Sau khi nói xong, anh lấy điện thoại di động ra và bấm số, sau khi kết nối, anh bật loa ngoài lên và hỏi: “Lauren, tất cả các tác phẩm của Đào Ương đã được hạ giá rồi phải không?”
Vẻ mặt của Đào Ương đơ ra, nhìn vào điện thoại của Cừu Hành.
Lauren là giáo viên thiết kế của Đào Ương.
Một giọng nam hơi khàn và già phát ra từ điện thoại: “Đã hạ rồi. Cừu, thật sự phải làm đến nước này sao?”
“Ừ, Lauren, Đào Ương muốn giết người yêu của tôi, cậu ta là kẻ giết người.”
“… Chà, tôi sẽ gỡ bỏ tất cả các tác phẩm của cậu ta xuống.”
“Cám ơn ngài đã xem xét.”
Cừu Hành cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn Đào Ương vẻ mặt cuối cùng cũng thay đổi, lại gọi thêm: “Giáo sư nhã đồ, cựu học sinh Đào Ương đã bị xoá tên ra khỏi trường chưa?”
Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi
khác, Cừu Hành liên lạc với giáo viên thiết kế, giáo sư, giám đốc trường và đối tác studio của Đào Ương. Cuối cùng, Cừu Hành gọi cho Đào Hoa
Chương.
“Chủ tịch Đào, thủ tục đổi tên của Đào Ương đến đâu rồi?”
“Có chút phiền phức, nhưng cũng không khó giải quyết, sắp xong rồi.”
Đào Ương cuối cùng cũng hiểu được ý định của Cừu Hành, hơi thở của cậu ta trở nên nặng nề: “Anh không thể làm như vậy.”
“Tất nhiên là tôi có thể.” Cừu Hành cúp máy, “Đào Ương, chẳng bao lâu nữa
cậu sẽ không còn là Đào Ương nữa. Mọi dấu vết trong quá khứ của cậu sẽ
bị xóa sạch, thế giới này sẽ dần quên đi cậu. Chỉ cần tôi còn sống thì
cậu đừng nghĩ đến việc làm ô nhiễm đôi mắt của thế giới bằng thiết kế
bẩn thỉu của cậu với cái tên Đào Ương.”
Bị cả thế giới
lãng quên, cho dù không còn là chính mình, Đào Ương nghiến răng nghiến
lợi, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh cho rằng chuyện này sẽ khiến tôi khó chịu
sao? Cừu Hành, anh quá ngây thơ rồi.”
“Là cậu quá ngây
thơ mới đúng.” Cừu Hành lại gọi, đợi đầu dây bên kia kết nối rồi bảo,
“Mua một hot search trên các phương tiện truyền thông trong và ngoài
nước. Chủ đề là Đào Ương sao chép–“
Vẻ mặt của Đào Ương cuối cùng cũng thay đổi, hắn kích động nói: “Không! Cừu Hành, anh đang bôi nhọ tôi!”
“Bôi nhọ?” Cừu Hành cúp máy, giọng điệu lạnh lùng và hiểm độc, “So với những gì cậu đã làm với Dương Dương, cái này đã là cái gì? Đào Ương, hot
search này sẽ là ấn tượng cuối cùng cậu để lại cho thế giới thiết kế và
với thế giới.”
Đào Ương thật sự bình tĩnh trở lại chậm
rãi lắc đầu: “Sẽ không ai tin tôi sao chép, Cừu Hành, anh đừng hòng nghĩ đánh gãy được tôi.”
Điện thoại di động của Cừu Hành đột
nhiên vang lên, anh liếc nhìn, chế nhạo, xoay người đi đến cửa phòng, mở cửa đưa tay về phía Phong Thanh Lâm đã xuất hiện ở ngoài cửa.
Phong Thanh Lâm Lâm liếc nhìn cánh cửa qua khe cửa, đưa chiếc túi trong tay cho Cừu Hành, lo lắng hỏi: “Cậu, cậu đừng…”
“Tôi khác có chừng mực.”
Cừu Hành đóng cửa lại, đi vào, giơ tay lên và ném tất cả đồ đạc trong túi xuống đất.
Vài cuốn sách thiết kế và hàng chục tờ giấy rơi trên mặt đất và rơi về mọi hướng.
Đào Ương lập tức chuyển sự chú ý, nhìn những thứ quen thuộc này, và giả vờ
bình tĩnh: “Đó chỉ là một số bản thảo bỏ đi. Nếu anh lấy được những thứ
này thì sao chứ? Những thiết kế của tôi đều nằm trong tâm trí tôi. Những thứ này không là cái đech gì hết!”
“Đào Ương, tay của cậu không bao giờ khôi phục được nữa.”
“Những gì mà cảnh sát và bác sĩ nói với cậu trước đây là cho cậu một liều vắc
xin giải độc, tất cả đều đang nói dối cậu, chỉ để cậu khai ra nơi ẩn náu thực sự và để tôi tìm những thứ này.”
Đào Ương hoài nghi nhìn Cừu Hành, rồi chợt nhận ra điều gì đó, và nhìn vào những tập bản thảo trên mặt đất.
Thấy vậy, Cừu Hành lạnh lùng cong môi, quay người bước vào phòng tắm, lấy
một xô nước lớn ra, đặt trước đống bản thảo, lấy ra một lọ thuốc nhuộm
nhỏ từ trong túi trước mặt, mở ra và đổ nó vào.
Làn nước trong vắt từ từ chuyển sang màu xám đen đục.
“Đào Ương, đây sẽ là tác phẩm thiết kế cuối cùng trong đời của cậu.”
Đào Ương lập tức phát điên, xuống giường muốn ngăn cản, nhưng lại bị còng
tay khống chế, quát: “Cừu Hành, nghệ thuật không có tội, đây là nguyên
tắc!”
“Đó là nguyên tắc của cậu, nguyên tắc của tôi chỉ
có Giải Dương.” Cừu Hành ném lọ thuốc nhuộm đi, giẫm lên một trong những mẫu thiết kế, nhìn xuống và chỉ thấy trên đó có một mảnh giấy được vẽ
bằng lông vũ màu đỏ và một bộ đồ có hình dáng giống một cánh bị gãy, vẻ
mặt anh trở nên kinh khủng, ngước mắt lên nhìn Đào Ương rồi nhấc cái xô
lên.
“Dừng lại, Cừu Hành, dừng lại! Anh không thể phá
hoại chúng!” Đào Ương kéo chiếc còng tay kêu sột soạt, tuyệt vọng duỗi
tay về phía tác phẩm mới nhất, “Anh không thể! Dừng lại–“
Nước đen và xám nhỏ giọt trên các bản thảo, và bộ đồ màu đỏ có lông vũ biến thành xám và đen trong nháy mắt.
Đào Ương đang dãy dụa đột nhiên dừng lại.
Khi một xô nước đổ xuống, tất cả các sách thiết kế và bản thảo đều bị ngâm, có một vết nước màu đen và xám kinh tởm trên sàn nhà của phòng
Cừu Hành ném cái xô đi, cách Đào Ương một bước, cúi người: “Đào Ương, biểu cảm của cậu bây giờ rất tốt.”
Đào Ương thở hồng hộc, đột nhiên đứng dậy và lao về phía Cừu Hành, nhưng đã bị còng tay chặn lại khi cậu ta định đến gần, không thể tiến thêm được
nữa. Đôi mắt hắn đã nứt ra: “Cừu Hành, tôi sẽ giết anh.”
“Nhưng tôi không muốn giết cậu.” Cừu Hành đứng thẳng người nhìn Đào Ương đang
vặn vẹo “Từ hôm nay trở đi, nhà thiết kế Đào Ương đã biến mất, chỉ còn
lại tên sát nhân Ẩn danh… Hãy tận hưởng phần còn lại của cuộc sống vô
vọng của cậu đi.”
Nói xong, anh xoay người, giẫm lên bản
thảo đã trôi đi xa hơn, đến trước cửa phòng mở cửa sải bước đi ra ngoài, không thèm quay đầu nhìn lại.
…
Giải Dương tỉnh
dậy sau một giấc ngủ say li bì, ý thức của cậu lờ mờ khôi phục, nhưng
cậu không thể nhận thức được sự tồn tại của cơ thể, chỉ có thể cảm nhận
được sự chuyển động trong trung tâm của dị năng.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
[Hệ thống đã được tách ra và định dạng … Hệ thống năng lượng đã được thay đổi … Đang bật tổ chức lại.]
Vô số dữ liệu đang bay và chảy trước mắt cậu, tất cả các mẫu trong trung
tâm dị năng này đột nhiên hoạt động cùng nhau, sau đó hợp nhất một cách
tự chủ. Đồng thời, trung tâm dị năng cũng bắt đầu quay, càng ngày càng
nhanh, nhàn nhạt nóng lên.
Giải Dương đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Không xong, dị năng trung tâm lại muốn thăng cấp, còn có những hệ thống tàn lưu……
Các mẫu dị năng trong trung tâm đều đã được hợp nhất, dị năng trung tâm
cũng đã chạy đến cực hạn, đột ngột vỡ ra, nhanh chóng hợp nhất và phát
triển.
Giải Dương chỉ cảm thấy đại não nổ tung, nhiệt huyết tràn ngập, ý thức lại chìm vào trong bóng tối.
Cũng không biết qua bao lâu.
[Việc tổ chức lại đã hoàn tất. Đây là số 1314 của hệ thống mới, khởi động trở lại.]
Giải Dương mở mắt ra và thấy mình đang đứng trên bầu trời cao, với một quả
cầu năng lượng màu trắng sáng lơ lửng trước mặt. Màu sắc của quả cầu
năng lượng giống với trung tâm dị năng, nhưng hình dạng rất giống với hệ thống.
Theo bản năng, cậu đưa tay ra định chạm vào, nhưng quả cầu năng lượng đột nhiên tách ra và hóa thành vô số đốm sáng.
[Thông đạo đã mở, đang rời khỏi thế giới này. ]
Trong giây tiếp theo, một luồng gió từ hư không thổi tới, cuốn theo những đốm sáng đó và bay lên tận cuối bầu trời. Giải Dương ngẩng đầu nhìn điểm
sáng xuyên qua mây mù biến mất trong bầu trời đêm bao la, đột nhiên ngất đi, bị kéo vào một giấc mộng dài.
…
Giải Dương đã nhìn thấy sự sống của một dạng sống hành tinh.
Nó được sinh ra, phát triển, thịnh vượng, rồi kéo theo sự suy tàn không thể tránh khỏi.
Sau khi suy tàn, những gì chờ đợi nó là suy tàn và biến mất. Nó không cam
lòng và muốn tồn tại mãi mãi. Vì vậy, nó cướp đoạt sức mạnh của tất cả
các sinh vật trên hành tinh, sử dụng hệ thống cực kỳ thông minh được tạo ra bởi sự sống thông minh trên hành tinh, tích cực phân hủy và ngưng
tụ, biến bản thân thành một cơ thể năng lượng khổng lồ.
Nó tạo ra vô số hệ thống con có thể cướp đoạt năng lượng của sự sống thông minh và đưa chúng lên các hành tinh mới để cướp đoạt sức mạnh của những sinh vật thông minh ở trên đó. Nó muốn tích lũy đủ sức mạnh để biến
thành thực thể và mở ra một vòng tái sinh mạnh mẽ mới.
Ý thức bỗng trở nên choáng váng và nhạy bén trở lại.
Giải Dương thấy rằng cậu đã trở lại thế giới ban đầu, nhưng cậu không còn là cậu nữa, thay vào đó, cậu đã nhập vào cơ thể của một người có ngoại
hình không rõ ràng, đã sống một cuộc sống lâu dài theo quan điểm của
người khác. Vào thời điểm đó, thế giới vẫn chưa rơi vào ngày tận thế,
“cậu ấy” được sinh ra và lớn lên như bình thường… và sau đó bị ràng buộc một cách bất thường vào một hệ thống.
“Cậu” ngây ngẩn cả người, bắt đầu thu thập yêu thích của mọi người theo lời nhắc của hệ
thống, sau đó dùng những yêu thích đó để trao đổi thứ họ muốn trong hệ
thống, sau đó dùng những thứ đã trao đổi để nhận được nhiều người yêu
thích hơn…”Cậu” dần dần muốn tất cả, tiền bạc, của cải, địa vị… và rồi
chết khi đang ở đỉnh cao.
Vô số người yêu thích “cậu”
phát cuồng vì cái chết của “cậu”, hệ thống bắt đầu thu hoạch, những
người tích cực đóng góp “giá trị yêu thích” cho “cậu” đều trở thành mục
tiêu của hệ thống. Bọn họ không biết gì cả, họ đã cung cấp một loại năng lượng phải trả giá bằng mạng sống cho hệ thống.
Một số
người “yêu” sâu sắc và được thu hoạch nhiều năng lượng hơn, trong khi
những người khác “thích” một cách nông cạn và nhận được ít năng lượng
hơn. Vì vậy, một số người đột ngột qua đời, một số tự tử, một số trở nên ngu ngốc, một số trở nên ốm yếu, một số trở nên yếu ớt không lý do…
Nhưng thế giới quá rộng lớn, và không ai phát hiện ra điều gì không
đuang với nhóm người này cả.
Sau khi thu hoạch, hệ thống
rời khỏi cơ thể của “cạu” với một lượng lớn năng lượng được cung cấp bởi “cậu” và các “tín đồ” của “cậu”, chuyển vào cơ thể của người tiếp theo, bắt đầu một cuộc hành trình khác để thu thập điểm yêu thích.
Giải Dương buộc phải làm theo.
…
Sau khi hệ thống không biết có bao nhiêu ký chủ đã bị thay đổi, hành tinh
mới đã bị cướp đi quá nhiều sinh lực thông minh bước vào thời kỳ suy tàn trước kỳ hạn. Sự đột biến của con người, sự mất cân bằng trong trật tự
thế giới… ngày tận thế đang đến mà không hề báo trước. Sau đó, hệ thống
hài lòng rời khỏi kyd chủ cuối cùng và bắt đầu hành trình quay trở lại
với thu hoạch.
Giải Dương theo hệ thống trở lại hệ thống
chính đã được nhìn thấy trong bộ nhớ của Hệ thống 1314. Hệ thống chính
nói lời chào mừng trở lại và kết hợp hệ thống vào cơ thể.
Góc nhìn thay đổi, Giải Dương treo lơ lửng trên hệ thống chính, nhìn thấy
vô số hệ thống tân sinh tách ra khỏi hệ thống chính, ném vào thế giới
lúc nào không biết, đồng thời nhìn thấy vô số hệ thống trở lại với sức
mạnh to lớn, không biết là ai lại phá hủy chúng về nhà.
Giải Dương có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo và tức giận đang cuộn trào trong lòng.
Để phá hủy thứ này.
Một đốm sáng trắng đột nhiên xuất hiện ở cuối đường nhìn. Giải Dương nhìn
qua và thấy rằng đó thực sự là hệ thống đã bay ra khỏi cơ thể cậu trước
khi bị bào mòn bởi dị năng và được tổ chức lại.
Bướm đêm
của nó thường được tích hợp vào cơ thể của hệ thống chính, và cơ thể màu đen xám của hệ thống chính bị vặn vẹo trong chốc lát, nó nhanh chóng
trở lại bình tĩnh.
Giải Dương nhận ra điều gì đó.
Nó có thể làm tổn thương hệ thống chính, nhưng không đủ, nó quá yếu.
Như thể nghe thấy tiếng lòng của Giải Dương, vô số nhóm năng lượng đầy màu
sắc bay về phía cuối tầm mắt, chúng lần lượt lao vào hệ thống chính. Hệ
thống chính dần bắt đầu dao động và không ổn định, nhảy múa và chật vật.
Đầu óc đột nhiên choáng váng, Giải Dương phát hiện mình đã trở lại thế giới ban đầu. Cậu lơ lửng trên một nhà máy bỏ hoang, và nhìn thấy một cuốn
sách xuất hiện từ hư không trên tầng của một văn phòng, và sau đó một dị năng giả trốn vào và nhặt nó lên.
Màn hình đột nhiên
nhảy lên, ngay sau khi dị năng gủa chết đi, quyển sách bị dị năng giả
lật lại một lần nữa xuất hiện mỏng manh khí tức, nắm giữ linh hồn của dị năng giả vào trong sách, cuộc sống mới, đầy tương lai, nhưng thế giới
đang được hệ thống theo dõi.
Một câu chuyện mới mở ra.
Hình ảnh bắt đầu loạn xạ, các loại sách hiện ra trước mặt các loại dị năng
giả, sau đó vô số linh hồn lần lượt được đưa vào thế giới mới, cuối cùng là vô số hệ thống được tổ chức lại, có sức mạnh có thể đả thương hệ
thống chính, tiến về phía hệ thống chủ bay đi.
…
Tiếng ong ong ong ong trong đầu, Giải Dương đột ngột mở mắt ra, mọi thứ rõ
ràng trong mơ nhanh chóng trở nên mờ mịt. Cậu chớp mắt, ngồi dậy trong
căn phòng tràn ngập ánh nắng, đưa tay lên ôm trán.
Dị
năng trung tâm đã đạt đến cấp mười đang chạy yên lặng, không có bóng
dáng của các mảnh hệ thống và các mẫu năng lượng bên trong.
Hệ thống biến mất.
Giải Dương ngẩn người hồi lâu, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng
dùng sức định vị trí của Đào Ương. Một cảm giác rõ ràng về lực kéo ập
đến, cậu thậm chí còn “nhìn thấy” dấu ấn mà cậu đã đặt trong cơ thể của
Đào Ương từ xa.
Dấu ấn vẫn còn đó.
Trái tim như rơi trở lại nơi cũ.
Cậu bỏ tay xuống, rời khỏi giường đi đến bên giường, mở rèm cửa nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ.
Sau khi tuyết rơi dày, những ngày nắng chắc chắn sẽ ló lên.
Vậy những người trong giấc mơ có phải là sự thật về hệ thống? Cậu đã làm
một con tốt cho hành tinh để tự cứu mình, được trả tiền để tái sinh?
Cậu nhìn vào sân phủ đầy tuyết.
Vùng đất này dưới chân cậu có ý thức không?
Chiếc xe đen quen thuộc chạy vào sân cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Giải
Dương định thần lại, dời tầm mắt nhìn thấy Cừu Hành đi vào trong phòng
sau khi xuống xe, những suy nghĩ hỗn loạn do giấc mộng “quái dị” mang
lại nhanh chóng tan biến trong đầu.
Bất kể là hành tinh
nào, cậu có phải hay không có ý thức, đó không phải là điều cậu nên nghĩ tới. Điều cậu ấy phải làm là trân trọng cuộc sống mới này và ôm chặt hũ đường của mình.
Hũ đường đã vào nhà rồi, Giải Dương xoay người rời khỏi cửa sổ, đi ra khỏi phòng rồi phóng thẳng tới góc cầu
thang ôm chính xác Cừu Hành vừa lên lầu.
Cậu cười và nói: “Chào buổi sáng, chồng chưa cưới của em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT