Trong bệnh viện, Phong Thanh Lâm tắt hết các loại tin tức trên mạng, nhìn Giải Dương đang nghiên cứu thực đơn, hỏi: “Đào Ương thật sự sẽ đến sao?”

“Ừm.” Giải Dương lật thực đơn lại. “Đào Ương lẽ ra là người cuối cùng trên thế giới này không muốn bị bệnh với Cừu Hành. Bây giờ có cơ hội để ngăn Cừu Hành khỏi bệnh. Cơ hội này có khả năng là cơ hội cuối cùng và duy nhất, một sự cám dỗ lớn như vậy ngay cả khi hắn biết đây là một cái bẫy nhưng hắn vẫn lao đến để xác nhận sự thật.”

“Vậy nếu hắn không đến, hoặc sai người khác đi … “

“Có thể, nhưng xác suất rất thấp. Giờ hắn đã thua quá nhiều rồi, mất đi con át chủ bài, rơi vào trạng thái chạy không thoát, phải trốn lủi một thời gian dài. Hắn đã trả gần như tất cả mọi thứ cho sự “hoàn hảo” của “tác phẩm nghệ thuật” liên quan đến Cừu Hành này, liên quan đến việc lần trước “tác phẩm nghệ thuật” có mất đi tính “nghệ thuật” hay không. Cơ hội cuối cùng này, hắn tq sẽ không mượn tay người khác.”

Phong Thanh Lâm cau mày nghe, nhìn về phía Ngô Thủy đang nói chuyện với cửa tiểu khu, và lắc đầu: “Cháu luôn cảm thấy không đáng tin cậy.”

“Nói cái càng làm cho cậu không yên ổn, Đào Ương có lẽ đã trốn trong bệnh viện rồi.”

Giọng Phong Thanh Lâm dương cao: “Cái gì?”

Giải Dương vẫy tay: “Vững vàng đi, đừng lo lắng, cho dù mấy ngày qua hắn có trốn được vào đây cũng không mù quáng mà chạy lại. Hắn sẽ tìm cơ hội an toàn nhất mà ra tay, đó là khi Cừu Hành đang làm giải phẫu.”

Phpng thanh Lâm khó bình tĩnh lại: “Cậu, cậu nhỏ, cậu không sợ sao?”

“Sợ cái gì, đây là kế hoạch đặc biệt của Cừu Hành sắp xếp. Không nhìn thấy Cừu Hành kiểm tra hết độ an toàn của tiểu khu qua Vinh Đỉnh, Dương Hành à? càng bảo vệ càng khó, Đào Ương càng ẩn sâu. Chúng ta phải để lại một số sai sót để hắn lộ diện. Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì cả.”

Giải Dương đánh dấu vào một vài món ăn trong thực đơn rồi đưa danh sách cho Phong Thanh Lâm Lâm “Chọn món mà cháu thích ăn đi. Đừng có đến lúc nói tôi và Cừu Hành ngược đãi cháu, nói rõ trước là tất niên tôi với Cừu Hành muốn ăn lẩu nhé, nếu không thích ăn lẩu, thì gọi vài món khác.”

Phong Thanh Lâm nhìn thực đơn trước mặt rồi nhìn Giải Dương vẻ mặt bình tĩnh, còn hắn vẫn không thể bình tĩnh: “Thật sự sẽ không có chuyện sao?”

Giải Dương nhướng mày: “Cháu không tin tôi? Không tin cậu cháu, không tin cảnh sát?”

“……” Không dám không tin.

Phong Thanh Lâm đưa tay ra nhận chọn món.

“Đừng chọn mấy đồ Cừu Hành ăn được mà xem cháu không ăn được món gì ấy.”

Phong Thanh Lâm gọi một bữa cơm sườn cừu nướng cay, lẳng lặng di chuyển, múc canh thịt cừu ấm nóng bổ dưỡng.

Hai mươi sáu, hai mươi bảy, hai mươi tám, ba ngày bình lặng trôi qua. Năm mới đang đến gần, số lượng phóng viên chầu chực ở cổng bệnh viện ngày càng ít, bệnh viện cũng dần vắng vẻ.

Cuối cùng, vào ngày thứ hai mươi chín, ngày của giải phẫu được đồn đại của Cừu Hành đã đến.

Ngô Thủy dẫn các vệ sĩ bao vây tòa nhà nơi tiến hành ca phẫu thuật, tòa nhà cũng trống rỗng, tất cả những người còn lại ngoại trừ bác sĩ và y tá cần thiết cho cuộc “phẫu thuật” đều được dọn sạch. Bên ngoài tòa nhà này, an ninh bệnh viện và cảnh sát mặc thường phục rải rác xung quanh bệnh viện, tuần tra mật phục.

Diễn xuất toàn bộ, 8 giờ sáng, Cừu Hành mặc áo bệnh viện và được Kirkman đẩy vào phòng mổ.

Giải Dương ngồi xuống băng ghế hành lang bên ngoài phòng mổ, nhắm mắt dựa vào tường, từ từ truyền ra năng lực bao phủ toàn bộ bệnh viện, tùy theo mức độ thanh lọc của từng người trong mạng lưới năng lực mà phân biệt, định vị.

Phương pháp định vị này chỉ có thể xác định vị trí di chuyển của mọi người một cách mơ hồ và tiêu tốn rất nhiều dị năng, nhưng có còn hơn không.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Lúc mười giờ sáng, lửa đột nhiên bùng lên ở góc đông nam của bệnh viện. Ngô Thủy vội vàng báo cáo, Giải Dương mở mắt ra, không nhúc nhích nói: “Hãy dập lửa rồi tiếp tục để ý tòa nhà này.”

Một làn sóng còn chưa lắng xuống, một làn sóng khác lại nổi lên. Ít phút sau, bệnh viện đột ngột cắt điện, chỉ có các phòng mổ nối với nguồn điện dự phòng vẫn sáng.

Xung quanh náo loạn khắp nơi, bệnh viện khẩn trương kích hoạt nguồn điện dự phòng.

Ngay khi mọi người đang khó chịu vì cháy và mất điện, đột nhiên có một số người không hẹn mà tiếp cận tòa nhà này.

Giải Dương mở mắt.

Sắp tới rồi.

Cậu khóa dị năng trên người mấy người kia, gọi là Ngô Thủy dặn dò một vài thứ.

Không mất nhiều thời gian, mấy người đó lần lượt đến các lối vào và lối ra của tòa nhà này, vướng phải những vệ sĩ canh giữ lối vào. Chỉ có một người trong số này tránh được vệ sĩ, đi ra ngoài cửa sổ của phường đâu đó trên lầu một, dừng một lúc rồi mới vào phòng.

Cùng lúc đó, điện thoại di động của Giải Dương vang lên, và Hà Quân đang ở trong phòng giám sát, gọi đến.

“Ông chủ nhỏ, có người đột nhập vào tòa nhà này bằng cách đập vỡ cửa sổ. Tôi đã thông báo cho Ngô Thủy bắt người.”

Giải Dương cau mày, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, đứng dậy đi xuống lầu.

Giải Dương đi xuống gặp Ngô Thủy đã bắt được người. Ngô Thủy nắm lấy một người đàn ông trung niên ốm yếu trước mặt Giải Dương, cau mày nói: “Không phải Đào Ương.”

… Không ngờ lại ngoài dự đoán.

Giải Dương nhìn người đàn ông đang né tránh mắt có chột dạ, hỏi: “Mày là bệnh nhân ở bệnh viện này à?”

Người đàn ông cúi đầu xuống.

“Đào Ườn cho mày bao nhiêu?”

Người đàn ông không dám nhìn Giải Dương, nói nhỏ: “Tôi chỉ muốn để dành một ít tiền cho con trai…nó còn nhỏ, tôi không thể vẫn luôn liên lụy gia đình.”

Lợi dụng bệnh nhân tuyệt vọng, rất tốt.

Giải Dương lại nhìn ra ngoài đại sảnh, hỏi Ngô Thủy: “Người đốt lửa và cắt điện đã bắt được chưa?”

“Không cần bắt đau.” Người đàn ông chủ động, cúi đầu “Tất cả là do tôi và người bạn cùng phòng làm……người đó nhờ tôi mang gửi cho cậu một câu, câu, câu…”

“Nói cái gì?”

“Giải Dương, cậu đoán sai rồi.”

Giải Dương nhìn người đàn ông vài giây, thu lại những dị năng đã phát tán, hướng về phía Ngô Thủy nói: “Rút lui, Đào Ương sẽ không tới đâu” Sau đó, cậu xoay người sải bước lên lầu.

Vài phút sau, Cừu Hành ra khỏi phòng mổ và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Giải Dương hoàn hồn, nhìn vẻ mặt lạnh lùng và lo lắng của Cừu Hành, trong lòng xắp sếp lại những lời phỏng đoán vừa mới sắp xếp xong, không nói mà lắc đầu: “Không sao, Đào Ương không tự mình xuất hiện đâu. Hắn ta lợi dụng một đám bệnh nhân nguy kịch ở viện này, em nghĩ chắc hắn bỏ chạy rồi.”

“Không xuất hiện?”

“Không, xem ra hắn không lưu luyến anh như chúng ta tưởng.”



Cừu Hành cau mày thật sâu và đi lên chạm vào đầu Giải Dương, hứa: “Nhất định sẽ bắt được cậu ta.” Nói xong, anh ôm chặt Giải Dương rồi xoay người ra khỏi phòng.

Giải Dương nhìn Cừu Hành rời đi, sau đó thu hồi ánh mắt và nhìn vào đôi tay của mình.

Adam và những con chim của anh ấy, những con chim bị gãy cánh.

Đoán sai.

Giải Dương siết chặt tay.

Cậu thực sự đã đoán sai. Nói cách khác, Đào Ương gửi thông tin sai cho cậu thông qua Mộc Chu Dịch. Vào lúc đó, Mộc Chu Dịch nói rằng kết cục của Đào Ương viết cho cậu với Cừu Hành là một cái chết vì bệnh tật, một cuộc sống đau khổ với đôi cánh bị gãy.

Nhưng điều này có thể sai, Mộc Chu Dịch đảo ngược kết thúc của họ. Điều mà Đào Ương thực sự mong muốn chính là cậu chết đi, sau đó Cừu Hành càng thêm tuyệt vọng, đôi cánh bị bẻ gãy lại rơi xuống vực sâu, đau đớn một đời.

Đào Ương không còn hài lòng với căn bệnh và cái chết đơn giản của Cừu Hành nữa mà muốn chiêm ngưỡng sự tuyệt vọng hơn của Cừu Hành.

Nếu Đào Ương trong quá khứ muốn để Cừu Hành chết, thì Đào Ương bây giờ muốn thấy tâm Cừu Hành chết.

Một kẻ biến thái được nâng level.

Nhưng có một điều cậu hẳn đã đoán đúng, đó là; đây là cơ hội cuối cùng Đào Ương có thể vùng vẫy. Nếu mục tiêu của Đào Ương là cậu, thì đài hình nơi cậu quay tiệc tết âm lịch sẽ là nơi tốt nhất để Đào Ương bắt đầu.

Cừu Hành vào phòng, Giải Dương vén suy nghĩ lại nhìn về phía Cừu Hành hỏi: “Thế nào?”

Cừu Hành lắc đầu: “Tất cả đều là bệnh nhân. Đào Ương đã liên lạc với họ thông qua người nhà của họ. Cảnh sát đang thu thập các thành viên gia đình đó để kiểm tra liên hệ của họ với Đào Ương.”

“Điều này sẽ có lẽ sẽ mất nhiều thời gian để điều tra.” Giải Dương đứng dậy và đến gần Cừu Hành, đầu tiên là vuốt lông mày anh, sau đó nắm tay Cừu Hành, mỉm cười “Đi thôi, về nhà giao thừa.”

“Giải Dương.”

Giải Dương vỗ vai Cừu Hành: “Đừng áp lực, đừng lo lắng, em tin anh sẽ bắt được hắn. Bây giờ thì chúng ta nên về nhà giao thừa thôi, đói rồi.”

Cừu Hành nhìn Tiết Dương trầm mặc vài giây, duỗi tay ôm Giải Dương, xoa gáy của cậu: “Được rồi, chúng ta về nhà.”



Đêm đó Giải Dương cập nhật một cái Weibo.

[Giải Dương: Không phải là một cuộc phẫu thuật thứ hai, chỉ là kiểm tra bình thường. Kết quả kiểm tra lại khả quan, về cơ bản Cừu Hành đã bình phục.]

Một vài hình ảnh được đính kèm bên dưới. Trong ảnh, Cừu Hành đang ngồi ở bàn ăn, hồng hào và tràn đầy năng lượng, trông anh không giống như bệnh nặng phải phẫu thuật.

Fans Giải Dương lo lắng nhiều ngày cuối cùng cũng được giải tỏa, những lời đồn thổi bên ngoài cũng nhanh chóng tiêu tan.

Sau bữa tối giao thừa, Giải Dương tắm rửa và đi ngủ sớm để nạp năng lượng cho buổi biểu diễn trong bữa tiệc ngày hôm sau.

Cừu Hành cùng Giải Dương đi ngủ sớm, ôm Giải Dương vào lòng, cúi đầu hôn: “Anh đón em”

“Được rồi. Nhớ mặc thêm quần áo, buổi biểu diễn của em kết thúc vào khoảng 11 giờ 40. Anh ra ngoài thì lúc đó là gần mười hai giờ đồng hồ, nhiệt độ xuống rất thấp, em cũng xem dự báo thời tiết rằng trời có thể có tuyết vào buổi tối.”

“Giải Dương.”

“Dạ?”

“Chờ bắt được Đào Ương rồi, chúng ta sẽ hẹn hò mà không cần vệ sĩ kè kè cạnh bên.”

Giải Dương ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt có phần mờ mịt của Cừu Hành trong bóng tối, mỉm cười, ngẩng đầu hôn anh rồi đáp: “Vâng ạ.”

Ngày mai nên kết thúc hoàn toàn.

Đêm nay, Giải Dương gặm nhấm nhóm sức mạnh cuối cùng trong trung tâm dị năng và chìm vào giấc ngủ như thường lệ.

Sau giai đoạn ăn thịt đồng loại này, khối năng lượng đã thay đổi từ kích thước của móng tay út thành kích thước bằng một nửa hạt vừng. Theo dự đoán của cậu, cùng lắm là hai ba ngày sau, nhóm năng lượng này sẽ bị cậu ăn sạch hoàn toàn.

Tuy nhiên, việc ăn thịt người trong khoảng thời gian này không chỉ cho phép cậu thu được nhiều mẫu năng lượng kỳ lạ, mà còn không cho phép cậu có thêm thông tin về hệ thống chính và “cuộc sống mới.”

Có lẽ thông tin quan trọng được ẩn trong dữ liệu được viết bằng những từ không quen thuộc, nhưng tiếc thay, cậu không thể hiểu được nó.



Một đêm không mơ.

Sau khi dậy, Giải Dương lấy điện thoại di động ra bật lên, đăng Weibo.

[Giải Dương: Tôi biết bạn sẽ đến, gặp bạn hôm nay. ]

“Sáng sớm đã trêu chọc fans?”

Thật chua chát.

Giải Dương nhìn Cừu Hành mở mắt từ lúc nào không rõ, gọi: “Dấm tổng?”

Cừu Hành cau mày: “Cái gì?”

“Đây là biệt danh do fan đặt cho anh đó, em nghĩ nó phù hợp với anh.”

“…”

Cừu Hành trở nên tức giận, đè Giải Dương xuống.

Công việc chuẩn bị cho bữa tiệc đã bắt đầu từ rất sớm, sau bữa sáng, Cừu Hành cùng Giải Dương ra ngoài và đưa cậu đến tòa nhà đài truyền hình. Trên đường đi, Cừu Hành trả lời một cuộc điện thoại từ cảnh sát.

Sau khi Cừu Hành đặt điện thoại xuống, cậu nhìn sang và hỏi: “Sao đấy?”

“Cảnh sát đã tìm thấy dấu vết của Đào Ương rời thành phố b bằng xe buýt, để chúng ta kiểm tra giám sát. Họ đã xác định cơ bản đó là Đào Ương, thiết bị giám sát đã chụp được mặt rất rõ ràng.”

“Ừm” Giải Dương gật đầu và vỗ nhẹ vào lòng bàn tay Cừu Hành “Vậy là chúng ta có thể có một năm mới thoải mái.”

Cừu Hành nắm tay cậu không nói gì, chỉ nâng tay cậu lên và hôn, hơi thở siết chặt trên người anh thả lỏng rất nhiều.

Sau hàng chục phút, chiếc xe dừng lại dưới tòa nhà đài truyền hình, Giải Dương chào tạm biệt Cừu Hành rồi xuống xe, dẫn Ngô Thủy vào trong tòa nhà.

Quá trình của bữa tiệc đã được diễn tập vô số lần, và mọi thứ đang tiến hành từng bước.



Sau khi Giải Dương tạo dáng xong, cạu đến khu nghỉ ngơi đặc biệt để chờ lên sân khấu, hết lần này đến lần khác gửi WeChat với Cừu Hành, lướt Weibo, thỉnh thoảng nhận lời phỏng vấn ngẫu nhiên của đài truyền hình. Thời gian trôi qua trong nháy mắt.

11 giờ 35 phút tối, khúc dạo đầu của “Thịnh thế” vang lên khắp trường quay, bóng dáng Giải Dương xuất hiện trên màn hình TV của vô số nhà.

Bên ngoài tòa nhà, Cừu Hành chạm vào màn hình máy tính bảng, ở trong đó có một người mặc một bộ đồ màu đỏ, cả người lộ ra vẻ ấm áp và cởi mở, khóe miệng anh nhếch lên.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc suôn sẻ, Giải Dương bước vào hậu trường, liên lạc với các nhân viên và cùng Ngô Thủy rời đi. Hai người lên thang máy cùng mấy người biểu diễn khác chuẩn bị rời đi, xuống lầu lấy xe.

Chẳng mấy chốc thang máy đã tới sảnh tầng một, người trong thang máy đi xuống, người chờ bên ngoài cũng đi lên.

Khi hai bên đi ngang qua, Giải Dương cảm thấy tay mình đau nhói. Sức mạnh vốn đang phát tác trong cơ thể cậu lập tức lao thẳng về phía chỗ đau nhói, rồi một cảm giác mạnh mẽ như muốn nuốt chửng.

Giải Dương dừng lại, nhìn một nhân viên đội mũ trùm đầu đang đi vào thang máy có bảng hiệu công việc, liền gọi: “Đào Ương.”

Tất cả những người xung quanh nghe thấy tiếng gọi của Giải Dương đều sững sờ, sau đó cùng nhìn về ánh mắt của Giải Dương đang nhìn nhân viên kia. Ngô Thủy cũng có phản ứng, vội vàng tiến lên bắt người.

“Tôi biết cậu sẽ phát hiện ra.” Nhân viên đi vào thang máy chậm rãi ngẩng đầu lên trong ánh mắt nghi ngờ, giơ tay cởi mũ ra, lộ ra khuôn mặt thanh tú, chính là Đào Ương.

Cậu nhìn Đào Ương, cho dù bị Ngô Thủy làm cho vặn vẹo cánh tay, nhưng hắn ta vẫn không hề bối rối, giống như đã đoán trước được tất cả, mỉm cười mãn nguyện vui vẻ: “Tuy nhiên, tôi đã thắng.”

Xung quanh có một khí yếu ớt, mọi người đồng loạt lùi lại khỏi Đào Ương.

Chỉ có Giải Dương đứng đó không nhúc nhích, cùng Đào Ương nhìn nhau cười cười, hỏi: “Mày thắng rồi? dùng cái gì để thắng?”

Ánh mắt của Đào Ương rơi vào trên tay Giải Dương sau đó là trên mặt, mỉm cười nói đáng sợ nói: “Dùng mạng mày, Cừu Hành hết bệnh rồi thì sao chứ? anh ấy sẽ chỉ sống đau đớn hơn quá khứ. Mày đã khiến anh ấy yêu mày rồi, thật tuyệt, Giải Dương, Cảm ơn mày đã giúp tao đạt được thành tựu tác phẩm tốt nhất.”

Vẻ mặt của Ngô Thủy thay đổi, hắn nhìn Giải Dương, muốn thả Đào Ương đi xem tình hình của Giải Dương, nhưng lại sợ Đào Ương bỏ chạy. Tiến thoái lưỡng nan.

Giải Dương vẫy tay với Ngô Thủy rằng cậu không sao.

Một số nhân viên phát hiện có điều gì đó không ổn ở đây và vội vã chạy về phía bên này cùng với bảo vệ tòa nhà.

Đào Ương liếc qua đó, sau đó nhìn Giải Dương: “Tại sao mày không nói gì?bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi à? Giải Dương, mày đừng cố chấp nữa. Cảm xúc sợ hãi và kinh khủng có gì đáng xấu hổ đâu?”

Giải Dương hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đào Ương, mày thấy đáng giá sao?”

“Như thế nào mà không đáng?” Trên mặt Đào Ương ngày càng trở nên vui vẻ hơn, như thể hắn đã nhìn thấy tất cả mọi thứ hắn muốn trải ra trước mặt, “tao bị giam tối đa là 20 năm, hai mươi năm sau tao mới hơn bốn mươi tuổi, nếu tao cải tạo tốt có khi 10 năm đã được ra rồi. Mười năm sau tao 30 tuổi, khi đó, tao sẽ cho ra mắt tác phẩm hoàn hảo nhất của tao, sẽ có rất nhiều người vì tác phẩm của tao mà phát cuồng. Chắc lúc đó Cừu Hành vẫn còn sống nhỉ?? Lúc đó anh ấy sẽ điên cuồng, giãy giụa, đau đớn và tuyệt vọng, anh ấy sẽ trở thành thứ nuôi dưỡng nghệ thuật của tao.”

Giải Dương đến gần Đào Ương.

Nụ cười trên mặt Đào Ương càng tăng lên: “Giải Dương, mày là tế phẩm tốt nhất.”

Giải Dương dừng ở trước mặt Đào Ương, từ trên nhìn xuống nhìn hắn: “Thì ra mày là người giết nguyên chủ trong truyện, mày biến thái thật đấy. Tế phẩm? Tác phẩm của mày thật là bẩn thỉu.”

Đào Ương cau mày không hiểu câu trước của Giải Dương, nhưng câu sau đã thành công chọc giận hắn. Hắn lạnh lùng nhìn Giải Dương, mấy giây sau lại cười: “Không tệ, khi căng thẳng trông rất đẹp. Mày không đi tìm Cừu Hành đang đợi ở bên ngoài sao? bây giờ là quá khứ rồi, nên có thể nhìn thấy mặt cuối cùng của Cừu Hành.

Ngô Thủy lo lắng: “Ông chủ–“

“Mặt cuối cùng?” Giải Dương dựa sát vào Đào Ương, cong môi một chút, giơ bàn tay mà Đào Ương đã chạm vào, cẩn thận nghiên cứu Đào Ương “Mày đang nói nhảm nhí gì vậy? Đào Ương, mày bị điên rồi xuất hiện ảo giác à?” Nói xong cho một dị năng thâm nhập vào cơ thể Đào Ương.

Đào Ương không để ý đến dị năng, nhìn về phía tay Giải Dương, nụ cười trên mặt biến mất, rồi nhìn vào khuôn mặt vẫn hồng hào và đôi mắt trong veo của Giải Dương, cau mày.

Giải Dương tiếp tục cười: “Còn tác phẩm” cậu tiến lại gần Đào Ương, trầm giọng nói, “Tao có thể khiến mày không thể cầm bút được nữa, tin không?” Nói xong liền đứng thẳng người, tránh ra một bước.

An ninh của tòa nhà đã đến đúng lúc và đưa Đào Ương từ trong tay Ngô Thủy. Ngô Thủy vội vàng đến gần Giải Dương, lo lắng hỏi: “Ông chủ, ông không sao chứ, có gì không thoải mái không?”

Giải Dương lắc đầu: “Tôi không sao, trước đó hắn không hề động vào tôi.”

Đào Ương người nghe thấy lời này của Giải Dương, biểu cảm hoàn toàn thay đổi, anh nói: “Không thể! Tao là dùng được vào mày.”

“Cảm giác của mày đã lừa dối mày.”

Đào Ương chật vật quay đầu lại: “Không, “Không phải, Giải Dương ——”

Dị năng hoạt động thành công. Đánh dấu vào não của Đào Ương. Cùng lúc đó, Giải Dương dùng nó để chạm vào tay Đào Ương, chặn các dây thần kinh trong một quả bóng.

Đào Ương bị nhân viên bảo vệ vặn mình đột nhiên co quắp hai tay, rên rỉ, theo bản năng phải co quắp cánh tay ra.

Nhân viên bảo vệ đã la mắng Đào Ương và dẫn hắn ta ra khỏi hội trường đông đúc một cách thô bạo.

Nhìn Đào Ương bị bắt đi, Giải Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, để cho Ngô Thủy liên hệ người phụ trách vội vàng chạy tới, bước nhanh hướng bên ngoài tòa nhà đi tới.

Lúc đi ra ngoài, trên mặt nổi lên một mảng tuyết, Giải Dương nhìn lên bầu trời nơi tuyết bắt đầu rơi, mỉm cười, sải bước trong tuyết rồi lon ton đi tới chỗ Cừu Hành dừng lại.

Ở bên kia xe, cậu thấy Cừu Hành nhanh chóng mở cửa bước xuống xe, anh cởi áo khoác Giải Dương rồi quấn lấy cậu, anh nói: “Sao lại ăn mặc như này mà đã ra ngoài rồi? Ngô Thủy đâu?

“A Hành, em tự do rồi.”

Cừu Hành bị Giải Dương cười đến không biết giận, xoa nhẹ lỗ tai lạnh băng của Giải Dương: “Nói cái gì ngốc.”

Tiếng còi cảnh sát đột nhiên đến gần và Đào Ương được đưa ra khỏi tòa nhà của bác bảo vệ.

Cừu Hành siết chặt tay Giải Dương, nhìn xe cảnh sát và Đào Ương bị đưa ra ngoài, rồi đột nhiên nhìn Giải Dương trước mặt.

“Em–“

Giải Dương mỉm cười, hôn Cừu Hành, nhìn về hướng Đào Ương.

“A Hành, anh cũng tự do rồi.”

Đào Ương cũng nhìn thấy Giải Dương và Cừu Hành đứng cùng nhau, liền cố gắng đi tới, cuối cùng bị cảnh sát giữ ra khỏi xe cảnh sát và ép lên xe.

Không biết tiếng chuông đếm ngược sang năm mới vọng về đâu.

Giải Dương nắm tay Cừu Hành, nhanh chóng bị Cừu Hành giữ lại.

Cừu Hành nhìn chằm chằm vào chiếc xe cảnh sát, càng ngày càng nắm chặt tay Giải Dương: “Vậy là hắn— ”

Tiếng chuông dừng lại, Giải Dương ngắt lời Cừu Hành với một nụ cười.

“A Hành, năm mới vui vẻ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play