Cừu Hành được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt IUC, Giải Dương đứng bên ngoài, theo dõi tình hình của Cừu Hành qua cửa sổ.
Tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết, Cừu Hành vẫn còn đang ngủ say, trên đầu có băng gạc và mũ bảo hộ, đeo máy thở, sắc mặt rất tái nhợt, thoạt nhìn sẽ khiến người ta có chút liên tưởng không tốt.
Kirkman đứng bên cạnh Giải Dương và bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, khối u được cắt rất
sạch sẽ lúc phẫu thuật, đặc tính thân thể cũng ổn định, không có tình
huống nguy hiểm nào cả.”
Giải Dương ngưng tụ dị năng của mình
thành hai. Một quả bóng nhỏ được đặt trên trái tim của Cừu Hành, và quả
bóng còn lại được đặt sau tai phải của Cừu Hành, chỗ gần vết thương, để
nó từ từ thả sức ra để nuôi dưỡng anh, sau đó quay lại nhìn Kirkman và
nói: “Cảm ơn, cảm ơn ông rất nhiều.”
Kirkman cười: “Cậu nên cảm ơn chính cậu mới phải, Giải Dương, cậu với Cừu Hành rất tuyệt vời!”
“Tôi có thể vào và gặp anh ấy chưa?”
“Đương nhiên có thể, nhưng phải chuẩn bị một số thứ, không được thăm quá lâu.”
“Được, vậy tôi…”
“Ông chủ.”
Giải Dương quay đầu lại.
Ngô Thủy bước nhanh tới chỗ Giải Dương, cau mày nói: “Lưu Giang lại tới
đây, mang theo rất nhiều phóng viên. Lão ta nói hôm nay nhất định phải
gặp Cừu Hành. Tôi đã sắp xếp người mời họ ra ngoài, nhưng đám phóng viên dai dẳng quá cứ luôn chụp, tôi sợ không trụ được.”
Vẻ mặt của Giải Dương chìm xuống.
Cậu mới vừa không tới Vinh Đỉnh có một ngày mà có người nóng lòng muốn náo loạn.
Cậu ra lệnh: “Đuổi Lưu Giang đi, đám phóng viên không quan trọng, thích
chụp thì cứ để họ chụp! Nhân tiện liên hệ với bệnh viện và phong tỏa tòa nhà nơi Cừu Hành đang ở, không cho bất cứ một người nào được vào!”
Ngô Thủy khẳng định: “Trực tiếp đuổi sao? Lưu Giang nói một ít lời nói rất khó nghe, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cậu.”
“Tôi không quan tâm tới danh dự” Giải Dương nhìn phòng chăm sóc đặc biệt
“Tôi chỉ quan tâm đến Cừu Hành có một môi trường yên tĩnh để hồi phục
hay không thôi.”
…
Lưu Giang bị Ngô Thủy kéo ra, hai bên quá bạo lực, suýt chút nữa báo cảnh sát.
Giải Dương đứng bên cửa sổ hành lang nhìn Lưu Giang và đám phóng viên lão
mang theo bị vệ sĩ và nhân viên bảo vệ đuổi đi, đồng thời bật điện thoại di động tắt suốt một ngày.
Vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc tràn ngập. Giải Dương phớt lờ tất cả và gọi cho Hà Quân
“Công ty thế nào rồi?”
“Mấy vị phó giám đốc và cổ đông đã mấy lần đến gặp cậu, liên tục yêu cầu liên hệ với cậu, tôi đều từ chối hết.”
“Tiếp tục từ chối, ba ngày tới tôi sẽ không đến công ty.”
Hà Quân ngập ngừng: “Ba ngày? Phó giám đốc Cừu và những người khác ước
tính không thể ngồi yên được rồi. Hôm nay thái độ của họ trở nên rất
mạnh mẽ.”
“Vậy thì không để họ rảnh, cứ gửi email choe tôi nếu có chuyện quan trọng, tôi sẽ giải quyết, cứ như vậy đi, cúp máy đây.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Giải Dương mở các trang web tin tức lớn và Weibo để kiểm tra, cậu thấy tin Lưu Giang đến bệnh viện vừa rồi đã được báo
chí đưa tin.
Tất cả các loại tiêu đề tin tức giật gân tràn ngập trang và kích động cảm xúc.
——không cho thăm hỏi! Xua đuổi những người thân của một cách thô bạo! Cừu Hành nguy kịch!
—— Giải Dương càng ngày càng phờ phạc, tình huống gì đây?
——Đuổi cấm người thân thăm hỏi, Giải Dương đang che giấu điều gì?
——Cừu Hành đang nguy kịch! Giải Dương đối đầu với người thân của Cừu Hành,
hay là không được gia đình của Cừu Hành công nhận, địa vị hào môn không
ổn định!
Điện thoại rung lên, Cừu Kinh Vĩ gọi tới.
Giải Dương nhìn vài giây, rồi nhận máy.
“Giải Dương, tôi hy vọng nghe được sự thật của cậu, Cừu Hành đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Không thèm gọi Chủ tịch luôn.
Giải Dương trả lời: “Cừu Hành rất khoẻ, sống lâu như vậy chưa bao giờ khoẻ như này.
Giọng điệu của Cừu Kinh Vĩ trở nên mất kiên nhẫn: “Tôi muốn gặp Cừu Hành.”
“Anh ấy không muốn nhìn thấy ông.”
“Giải Dương!”
“Vui lòng gọi tôi là chủ tịch.” Giải Dương cúp máy.
Cừu Kinh Vĩ gọi lại ngay lập tức, Giải Dương trực tiếp cúp máy, sau đó lại
tắt máy quay người đi về phía phòng chăm sóc đặc biệt.
Sau khi
Giải Dương chuẩn bị xong xuôi, bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, Cừu
Hành vẫn đang ngủ ngồi trên mép giường và vươn tay nắm lấy tay Cừu Hành.
“Bọn họ đang tranh cãi, em nghe anh, không thèm quan tâm đến họ” Giải Dương
cúi đầu về phía trước chạm vào băng gạc trên đầu anh “Em mệt lắm rồi,
anh tỉnh dậy giúp em được không?”
Cừu Hành vẫn ngủ.
Giải Dương mỉm cười, cúi người cách khẩu trang hôn lên mắt Cừu Hành.
“Không sao đâu, em sẽ đợi anh.”
“Dương…”
Giải Dương sửng sốt, vội vàng nhìn xuống Cừu Hành.
Đôi mắt của anh mở ra một chút rồi lại khép lại nhanh chóng, nhưng Giải
Dương rõ ràng cảm nhận được rằng bàn tay đang nắm rất nhẹ nhàng.
Nhịp tim của Giải Dương nhanh chóng nhảy lên không kiểm soát được, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng: “A Hành?”
Cừu Hành vẫn nhắm chặt mắt, chìm vào giấc ngủ sâu, dường như lần tỉnh lại
vừa rồi chỉ là ảo giác của Giải Dương. Nhưng Giải Dương chắc chắn là
không phải ảo giác, cậu vừa định đứng dậy để gọi Kirkman thì Kirkman và
lão sư của Kirkman đang quan sát phòng chăm sóc đặc biệt cùng nhau bước
nhanh vào.
Giải Dương nhanh chóng tránh ra.
Kirkman và lão sư của mình đã kiểm tra trạng thái của Cừu Hành, xem xét dữ liệu của
nhiều loại thiết bị khác nhau và trao đổi nhanh chóng.
“Đó không phải là phản xạ vô thức.”
“Thuốc mê tan nhanh hơn dự kiến.”
“Ngay sau khi thuốc mê hết tác dụng, nó sẽ tỉnh lại trong một thời gian ngắn. Đó là một hiện tượng tốt. Có vẻ như mô não không bị thương trong quá
trình phẫu thuật.”
Giải Dương lắng nghe cẩn thận họ nói, tay vô ý nắm chặt.
Kirkman phát hiện Giải Dương vẫn đứng sang một bên khi ông đang trao đổi với
lão sư, ông mỉm cười với Giải Dương và an ủi: “Bệnh nhân tỉnh lại sau
phẫu thuật mở sọ càng sớm thì càng tốt. Vừa rồi Cừu Hành phản ứng là gọi cậu. Đây là một hiện tượng tốt.”
Giải Dương thả lỏng.
“Nhưng ngài Cừu cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Cậu phải giảm thời gian ở phòng chăm sóc đặc biệt.”
Giải Dương nhanh chóng gật đầu, liếc nhìn Cừu Hành một cái rồi quay người rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Đêm đó Giải Dương lại thức trắng đêm, ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt,
một khi Cừu Hành có dấu hiệu tỉnh lại cậu sẽ lập tức đứng dậy nhìn vào
trong.
Vào lúc bình minh, cùng với phản ứng mở mắt vô thức, Cừu
Hành đã thức dậy tổng cộng ba lần. Trong một lần, anh cũng quay đầu sang nhìn về phía cửa sổ quan sát. Giải Dương ngay lập tức đến gần cửa sổ
quan sát và vẫy tay với anh…
Khi Cừu Hành nhìn thấy điều này, anh ấy dường như cau mày và cố nói điều gì đó, nhưng anh không có nhiều
năng lượng ngay sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Sau khi mặt trời hoàn toàn mọc, Giải Dương rốt cuộc không chịu nổi, trở lại phòng ngủ một giấc.
Chỉ sau một giờ ngủ, Giải Dương bị Ngô Thủy đánh thức. Cậu ngồi dậy, ấn cái trán nặng trĩu và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cừu Kinh Vĩ dẫn một đám cổ đông đến yêu cầu gặp Chủ tịch.”
Giải Dương tỉnh táo và nói: “Đuổi tất cả đi.”
Ngô Thủy nhận lệnh. Mười phút sau, quay lại nói: “Bọn họ yêu cầu gặp ông chủ.”
Giải Dương đang rửa mặt trong phòng tắm, nghe vậy cầm chậu rửa mặt nhìn.
Gương mặt phờ phạc và kiệt sức, cậu nói: “Đi nói với họ, mười phút nữa
tôi sẽ xuống.”
Ngô Thủy gật đầu rồi lại rời đi.
Mười phút sau, Giải Dương đến đại sảnh dưới lầu.
Cừu Kính Vĩ với đám cổ đông lập tức xúm lại. Cừu Kính Vĩ trầm giọng hỏi:
“Giám đốc Giải, chủ tịch Cừu có khoẻ không? không thể có lệ mãi như thế
này được. Sức khỏe của Cừu Hành liên quan đến tương lai của Vinh Đỉnh,
nếu Cừu Hành không khoẻ chúng ta phải chuẩn bị— “
“Cừu Hành rất
tốt.” Giải Dương ngắt lời Cừu Kinh và ra hiệu cho lối ra của hội trường, “Ra ngoài, đừng chặn lối đi của bệnh viện.”
Cừu Kinh Vĩ rõ ràng
là tức giận, nhưng lão không nói gì, nhưng các cổ đông bên cạnh bắt đầu
cãi nhau. Nói những câu đại loại như “Vinh Đỉnh là vinh quang của mọi
người. Cậu sẽ phải chịu trách nhiệm với mọi người nếu cậu che giấu tình
trạng sức khỏe của Cừu Hành.”
“Vậy thì coi như tôi vô trách nhiệm đi.” Ánh mắt Giải Dương quét qua khuôn mặt của tất cả mọi người có mặt, với vẻ lạnh lùng, “Tôi vẫn nói như vậy, Cừu Hành rất tốt. Nếu các người tin tưởng, hãy kiên nhẫn chờ đợi Cừu Hành, nếu không tin……. thì tùy ý
mấy người.”
Nói xong, cậu không còn quan tâm đến những người này nữa, xoay người rời đi.
Không lâu sau khi Giải Dương trở lại phòng, Ngô Thủy báo cáo Cừu Kinh Vĩ và
những người khác rời đi rồi. Giải Dương trả lời: “Chú ý xem có kẻ lạ mặt nào cố gắng vào bệnh viện để điều tra tình hình hay không, tìm một
người tin tưởng được loan tin Cừu Hành sắp chết, tí tôi đưa cho anh một
bức ảnh của Cừu Hành.”
Ngô Thủy không hiểu tại sao Giải Dương lại sắp xếp như vậy, nhưng anh ta không hỏi quá nhiều.
Tối hôm đó, có tin tức trên Weibo rằng Cừu Hành sắp chết, một bức ảnh Cừu
Hành nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt tràn ra ngoài. Bức ảnh được chụp
từ bên ngoài vào, chỉ chụp sườn mặt của Cừu Hành, trong ảnh Cừu Hành
xanh xao, gầy gò trông rất xấu.
Tin tức ra không lâu thì Giải
Dương bật điện thoại lên, không phải ngẫu nhiên mà nhận được điện thoại
tù nhiều bên, cậu không trả lời mà chỉ đăng Weibo với nội dung rất nhạt, chỉ có một câu: “Cừu Hành đang rất khoẻ.”
Sau đó, cậu lại tắt
weibo và gọi điện cho Phong Thanh Lâm bằng điện thoại di động của Ngô
Thủy và hỏi: “Điều tra như thế nào rồi?”
Phong Thanh Lâm dường
như rất bận, anh ta nói rất nhanh: “Bác sĩ cho biết, trạng thái tinh
thần của Mộc Chu Dịch không cải thiện đáng kể vào đầu tháng 11. Vẫn
giống như lần đầu nhập viện, từ từ ổn định khoảng mười ngày trước khi
xuất viện. Nhân tiện, bác sĩ cũng nói trước khi Mộc Chu Dịch xuất viện
một tháng trước hay ra hoa viên phơi nắng, hay nói chuyện với công nhân
chăm sóc khu vườn. Nhân viên chăm sóc khu vườn đó cũng từ chức và rời đi trước khi Mộc Chu Dịch xuất viện, nghe nói cũng là người trung quốc,
nhưng nộp đơn xin việc lại là Adam.”
Giải Dương liếc mắt.
Adam.
Như trong truyện gốc đã viết, sau khi Cừu Hành chết Đào Ương đã mở một bộ
sưu tập tên là Adam, cậu không tin đâu là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cậu chỉ thị: “Tiếp tục điều tra công nhân tạm thời kia, còn việc điều tra tiểu khu tường hoà thì sao?”
“Không có tin tức gì, cái tên tường hoà quá phổ biến, thành phố quá lớn, có
nhiều thành phố và quận và xưởng trái cây. Không dễ kiểm tra cho lắm.”
“Vậy thì tiếp tục tra.”
“Được rồi. Cậu nhỏ, cậu của cháu thế nào rồi? tin tức trên mạng… “
“Đấy là tôi bảo người tung tin, cậu anh vẫn khoẻ.”
Phong Thanh Lâm yên lòng, quan tâm vài câu sau đột nhiên tạm dừng một chút, nói: “Phong gia sắp thay máu rồi.”
Giải Dương giật mình hỏi: “Thay như thế nào?”
“Phong sang muốn xuống dưới.”
…
Buổi tối ngày hôm sau, Phong gia đột nhiên có tin tức lớn. Phong Sang người
hiện tại quản lý Phong Hoa đã bị cảnh sát bắt giữ vì tội hối lộ và xâm
phạm bí mật thương mại. Phong Chấn bị Phong Sang liên lụy, cũng bị gọi
đến điều tra, cuối cùng chỉ có Phong Điển là an toàn vì không nhúng tay
vào sự vụ của Phong Hoa.
Phong Hoa gặp sóng gió, Phong Điển nhậm
chức chủ tịch Phong Hoa lúc lâm nguy. Sau đó, Phong Thanh Lâm tiến hội
đồng quản trị nhờ sự hỗ trợ của Phong Điển, nhanh chóng có chỗ đứng tại
Phong Hoa nhờ khoản đầu tư lớn và một số dự án lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT