Kế hoạch dụ rắn của
Giải Dương rất đơn giản, chính là tương kế tựu kế. Ngàn ngày đề phòng
cướp quá mệt mỏi, thà tạo ấn tượng giả thành kẻ trộm, lợi dùng rồi giấu
Cừu Hành đi, làm rối loạn tình hình, chờ người sau lưng đắc ý mà tẩu
thoát, sau đó kéo những người phía sau họ đến chết.
Tuy nhiên,
làm như vậy sẽ có nhược điểm khá là rõ ràng, tuy rằng Cừu Hành có thể
lấy lý do cơ thể không khoẻ mà chốn ở nơi yên bình, nhưng cậu vẫn phải ở ngoài để chống chọi với áp lực…..và nguy hiểm.
Trên đường trở lại bệnh viện, Cừu Hành im lặng, tay nắm chặt tay Giải Dương.
Giải Dương nói: “A Hành, đây là cách tốt nhất rồi. Mọi người đều biết tin
tức về cuộc phẫu thuật sắp tới của anh, những người không muốn anh khoẻ
mạnh đều không ngồi yên được rồi. Lần này hại không thành thì sẽ có lần
sau, sự nguy hiểm vinh viễn sẽ không bao giờ dừng lại.”
Cừu Hành nhắm mắt lại.
“Anh cần một môi trường an toàn và sạch sẽ để điều trị, em—”
“Tôi sẽ khỏi bệnh càng sớm càng tốt.”
Cừu Hành mở mắt ra, trong mắt không dấu được sự bồn chồn, tức giận và những cảm xúc khác hiện hữu trong mắt anh đều bị dập tắt, chỉ còn lạnh lùng.
Anh quay đầu nhìn Giải Dương, kéo Giải Dương về phía trước, giơ tay sờ
lên mặt cậu nói: “Tôi sẽ nhanh khoẻ càng sớm càng tốt, về sau em chỉ cần hát những bài hát em thích, rồi ngủ đến khi nào tự tỉnh, khi nào chán
thì cho cá ăn….tất cả mọi thứ, đợi tôi khoẻ lại tôi sẽ xử lý tất cả.
Trong khoảng thời gian này em cứ kiên trì cố gắng một chút, tôi nhất
định sẽ nhanh chóng khoẻ lên.”
Giải Dương nuốt hết những lời vốn đang định thuyết phục anh. Nghiêng đầu vào lòng bàn tay của Cừu Hành: “Ừ.”
…
Ngô Thủy đúng thời gian mà gửi tin nhắn qua.
Khi Ngô Thủy lái xe đến con đường ít người hơn, chiếc xe theo sau Ngô Thủy
quả nhiên không đi theo nữa, đi vòng vèo trông có vẻ như say xỉn. Ngô
Thủy tăng tốc né tránh hai lần, lần trước đều bị đối phương đâm lại đánh vào bồn hoa ven đường. Sau đó, Ngô Thủy không đợi người đâm mình phản
ứng mà lùi xe, hướng tới chỗ bệnh viện chạy như điên.
Cừu Hành và Giải Dương lần lượt đến bệnh viện trước Ngô Thủy, chuẩn bị mọi thứ thật tốt, khi Ngô Thủy đến Cừu Hành lập tức lên xe của Ngô Thủy, sau đó bác
sĩ Kirkman giúp đỡ Cừu Hành vào và đưa anh về bệnh viện.
Sau khi mọi việc được thu xếp, Giải Dương bảo Ngô Thủy gọi cảnh sát.
Không mất nhiều thời gian lắm, cảnh sát và cảnh sát giao thông ập đến, theo
sau là một người đàn ông trung niên đã nồng nặc mùi rượu.
Ngay
khi người say rượu bước vào sân bệnh viện, anh ta chỉ vào chiếc xe mà
Ngô Thủy lái trở lại bệnh viện và nói: “Đây là đây! Đây là, đây là chiếc xe này! Tôi chỉ là có chút say khi uống rượu rồi vô tình đụng phải
chiếc ôtô này. Tôi sợ quá mà tỉnh rượu rồi vội vàng phanh lại xem tình
hình nhưng anh ta lại bỏ chạy! Tôi mù luôn rồi! Nhìn thấy xe gây tai nạn chạy, Không nhìn thấy chiếc xe bị đâm.”
Cảnh sát giao thông ở
Bắc Kinh gọi một đồng nghiệp đến kéo người nghiện rượu đi, nhìn Ngô Thủy và hỏi: “Xe của ai? Ai đăng ký giấy tờ?”
Ngô Thủy trả lời: “Chiếc xe này là của ông chủ của tôi, tôi lái nó.”
“Sao lại đâm vào người khác rồi chạy? Không biết rằng lái xe một chiếc xe bị hư hỏng trên đường là rất nguy hiểm à?”
Ngô Thủy trả lời theo những lời Giải Dương bảo lúc trước: “Tôi biết, đây là lỗi của tôi. Nhưng lúc đấy tôi ngồi trên xe không thoải mái, cảm thấy
càng không thoải mái, tôi nghĩ bệnh viện cũng ở gần nên tự mình lái đến
luôn.”
Cảnh sát giao thông cau mày “Có người bị thương? Người đâu? Thương thế nào?”
Ngô Thủy cố ý dừng lại một lúc rồi mới nói: “Người đang ở bệnh viện, không
có chuyện gì nghiêm trọng chỉ bị sứt một chút da, có chút say xe, đang
băng bó.”
“Đưa tôi đi xem.”
Ngô Thủy gật đầu dẫn cảnh sát
giao thông đi vào. Người say rượu cũng vội vàng hét lên, “Tiền thuốc men tôi có thể chi trả, tôi cũng muốn nhìn xem” rồi đi theo hai người phía
sau.
Trong phòng cấp cứu, một tên vệ sĩ ngồi ở băng ghế sau đang
chườm đá lên mặt, lỗ mũi vẫn còn chảy ra một chút. Cảnh sát giao thông
bước tới hỏi thăm thì được một người vệ sĩ cho biết bị thương khi ngồi
không vững khi xe phanh gấp và tông vào lưng ghế trước mặt, chảy nhiều
máu mũi, trông đáng sợ nhưng không phải là một vấn đề lớn lắm.
Cảnh sát giao thông thở phào nhẹ nhõm, lời qua tiếng lại, chuẩn bị chốt vụ án theo đúng quy trình bình thường.
Người đàn ông say rượu đột nhiên hét lên và hỏi: “Anh ta ngồi ở ghế sau à?
Các người ngồi ghế sau à? Đừng có giả người tới moi tiền hóa đơn khám
chữa bệnh của tôi!”
Ngô Thủy lập tức nhìn người say rượu, mặt mày lạnh lẽo, sát khí dày đặc.
Người đàn ông say rượu hoảng sợ, như là bắt được nhược điểm mà hét lên: “Thái độ của mày như nào đó? Sao? Trí nhớ tao không tốt không thể hỏi à? Thật sự định moi tiền chữa bệnh của tao à?”
Ngô Thủy không thèm nhìn
anh ta, cứng rắn đáp: “Mày không cần trả chi phí chữa bệnh. Cảnh sát,
xin hãy làm theo quy trình. Gã không cần trả chi phí y tế, ồn ào quá,
đưa anh ta đi đi.”
Cảnh sát giao thông cũng cảm thấy người say
này hơi ồn ào, lời nói hơi khiêu khích vì thế anh ta gọi cho đồng nghiệp bảo lôi gã đi.
Trong phòng giám sát, Giải Dương đang theo dõi
tình hình ở khoa cấp cứu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Miểu
đang vội vàng quay lại bệnh viện sau khi Hà Quân đến và nói: “Đi tìm Ngô Thủy, bảo tin cơ thể Cừu Hành không tốt.”
Sau một phút, bóng
dáng của Chu Miểu xuất hiện trên màn hình, biểu cảm hoảng loạn mà nói
với Ngô Thủy cái gì đó, Ngô Thủy lập tức tạm biệt cảnh sát giao thông,
đi theo Ngô Thủy vào sâu trong bệnh viện.
Người đàn ông say rượu
bị cảnh sát giao thông kéo liếc về hướng Ngô Thủy vài lần, sau đó bị
cảnh sát giao thông ngoan ngoãn kéo ra ngoài.
Công tác chuẩn bị sơ bộ đã hoàn tất, giờ là lúc thả bom khói.
Giải Dương rời khỏi phòng giám sát, gọi điện thoại riêng cho Hà Quân và Tần
Thành, phân phó một số thứ, sau đó gọi điện cho Phong Thanh Lâm bảo anh
ta giả vờ lo lắng, sáng mai vội vàng đến bệnh viện.
Làm xong hết thảy rồi Giải Dương trở lại phòng bệnh.
Cừu Hành đang dựa vào đầu giường nói gì đó với người trên máy tính bảng,
Giải Dương bước vào rồi đặt điện thoại xuống và hỏi: “Sắp xếp xong rồi?”
“Ừm, xong rồi.”
“Đi nghỉ ngơi đi.”
Giải Dương gật đầu, tắm rửa trước rồi nằm xuống bên cạnh Cừu Hành.
Giường bệnh là một cái giường lớn hơn một chút đã được thay đổi đặc biệt, tuy
rằng không lớn bằng giường ở nhà nhưng cũng đủ cho hai người. Sau khi
cậu lên giường thì anh lập tức ôm cậu vào trong lòng, xoa xoa sống lưng
của cậu.
Giải Dương nép mình trong vòng tay của anh, nhắm mắt và đưa dị năng của mình vào cơ thể của anh
“Dương Dương.”
Giải Dương mở mắt ngước lên nhìn Cừu Hành.
“Không sao… ngủ đi.” Cừu Hành cúi đầu hôn lên lông mày cậu, “Em quá mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Giải Dương ngoan ngoãn nhắm mắt tiếp tục dùng đem dị năng vào người Cừu Hành.
Khoảng hai giờ sau, dị năng trong cơ thể đã cạn kiệt. Cậu mở mắt ra và nhìn
vào khuôn mặt đang say ngủ của Cừu Hành, cạu không “gặm” những mảnh hệ
thống trong lõi như trước mà cố gắng “gặm” những mảnh đó một cách tỉnh
táo.
Cơn chóng mặt tiếp tục ập đến, những hình ảnh khác nhau lóe
lên trong mắt cậu. Giải Dương mở mắt và lặng lẽ chịu đựng những khó chịu này.
Ba giờ sau, lõi nguồn đã được làm đầy lại. Giải Dương tạm
dừng việc ăn thịt đồng loại, và một lần nữa thăm dò sức mạnh vào cơ thể
Cừu Hành.
Suốt cả đêm, Giải Dương không ngủ một giây nào, và cứ
lặp đi lặp lại quá trình điều trị Cừu Hành-bổ sung năng lực-chữa trị cho Cừu Hành. Khi trời nhá nhem sáng, Giải Dương nhẹ nhàng thức dậy, thay
bộ quần áo của ngày hôm qua, sau khi rời khỏi phòng, mở điện thoại.
Rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn tràn ngập.
Giảo Dương phớt lờ và gửi tin nhắn cho Tần Thành.
Tần Thành lập tức gọi điện thoại tới nói: “Tin tức đã được tung ra, ở cửa
bệnh viện chắc haern giờ cũng đám phóng viên ngồi canh, làm theo lời của cậu tôi cũng đăng hình Hà Quân ở trước cửa sở cảnh sát, có cả hình của
cậu với Cừu Hành lên xe của Ngô Thủy, hiện tại ở trên mạng ai cũng nghĩ
cậu với ngài Cừu bị tai nạn xe.”
“Làm tốt lắm, anh liện hệ với Hà Quân, cùng nhau ép tin này xuống, làm càng lộ càng tốt. Sau đó áp xong
lại tìm người đem chuyện này một lần nữa tuôn ra đi, xây dựng ra chúng
ta bên này ở tận lực che giấu tai nạn xe cộ tin tức biểu hiện giả dối.”
“OK”
Giải Dương cúp điện thoại, gọi cho Phong Thanh Lâm, hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Sáng sớm tôi xuống máy bay, sắp tới bệnh viện rồi. Cậu cháu thực sự không sao chứ? “
“Không sao, Cậu lái xe từ từ, tôi sẽ xuống lầu đón cậu.”
“Được.”
Hành lang bệnh viện buổi sáng yên tĩnh đến khó tin. Giải Dương để điện thoại xuống, nhìn lại cửa phòng sau đó kêu vệ sĩ tăng cường người, không cho
phép bất cứ người nào đến gần phòng.
Vệ sĩ đồng ý.
Sau khi thu xếp xong, Giải Dương đi xuống sảnh bệnh viện. Trước khi đi ra
ngoài, cậu nhìn mình qua tấm kính phản chiếu. Cậu cả đêm không ngủ tiếp
tục tiêu hao tinh lực, lúc này biểu hiện lộ ra vẻ mệt mỏi quần áo trên
người cậu ngày hôm qua có chút nhăn nhúm, đầu tóc rối bù … hoàn hảo,
giống như cả đêm cậu không ngủ vì lo lắng về điều gì đó.
Giải Dương thu hồi ánh mắt, đi ra khỏi đại sảnh, đi tới cửa bệnh viện.
Đám phong viên đang chầu trực trở nên sống động trong phút chốc, lao tới
như ruồi nhặng ngửi thấy mùi thịt, vô số micro nghiêng về phía trước
Giải Dương, tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên, tiếng hỏi thăm dồn dập.
“Giải Dương! Tôi nghe nói rằng cậu không chỉ gặp phải vụ tấn công ngày hôm
qua mà còn gặp tai nạn xe hơi với ngài Cừu, có đúng không?!”
“Theo lời nhân viên bệnh viện, hôm qua lúc ngài Cừu nhấc khỏi xe ngày hôm
qua, Tình hình trông rất khác, vết thương của ngài Cừu có nghiêm trọng
không?”
“Tai nạn xe hơi có thật không? Tình hình của ngài Cừu bây giờ thế nào rồi?”
Giải Dương cố tình tỏ vẻ bất ngờ, sau đó cau mày trả lời: “Quả thật tôi đã
bị tấn công, nhưng Cừu Hành thì không. Xảy ra tai nạn xe hơi thì là trợ
lý của tôi và vệ sĩ của Cừu Hành. Xin đừng tung tin đồn thất thiệt, trợ
lý và vệ sĩ đều ổn cả. Đừng tụ tập ở đây gây rối trật tự bình thường của bệnh viện nữa.”
Tuy nhiên, các phóng viên ngày càng được thông tin nhiều hơn, vui mừng, giọng nói trở nên to hơn.
“Nhưng quá trình giám sát cho thấy rõ ràng rằng cậu và Cừu Hành đã ngồi trên
xe do trợ lý của cậu lái. Cậu giải thích thế nào về điều này?”
Sắc mặt của Giải Dương chuyển động, lạnh xuống, trả lời: “Tôi thật sự đi xe với Cừu Hành, nhưng sau đó anh ấy xuống xe, tóm lại Cừu Hành không bị
tai nạn xe cộ.”
Giải Dương ngay lập tức đưa tay chặn micrô của phóng viên và hét lên với
Phong Thanh Lâm: “Ở Đây” Sau khi hét lên, cậu lại nói vài câu với phóng
viên.
Phong Thanh Lâm cau mày khi nhìn thấy những phóng viên này, đi ngang qua chỗ họ đến gần Giải Dương, giúp Giải Dương chặn đám phóng
viên, sau đó thấp giọng hỏi: “Cậu cháu thế nào rồi?”
Giải Dương
tỏ vẻ lo lắng. Giọng nói nhỏ: “Vào rồi nói.” Nói xong, cậu rời khỏi vòng vây của phóng viên, cùng Phong Thanh Lâm vào bệnh viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT